Sự xuất hiện đột ngột của Quận Nhĩ Trúc khiến cho những người ở đây hoảng hồn một phen. Cổ áo bị cô ta sống chết giữ chặt, Quận Hy Ca khó thở, sắc mặt chuyển sang xanh trắng.
"Buông cô ấy ra!"
Diêm Dụ thất kinh hô lên một tiếng, anh chống tay lấy đà nhảy qua lan can xuống dưới, trực tiếp đi bằng đường tắt. Vốn dĩ hai tầng của hội trường này cũng không cao lắm, vì thế, anh không xảy ra vấn đề gì.
Ngược lại là Quận Hy Ca, cô bị Quận Nhĩ Trúc ghì ép sát sao. Móng tay của cô ta bóp lấy cổ cô, trong lúc hỗn loạn, móng tay ấn xuống da thịt trắng muốt để lại vết trầy rớm máu.
Quận Hy Ca giãy giụa muốn thoát khỏi nhưng không được, Quận Nhĩ Trúc khỏe như một con trâu mộng, vừa đảo mắt vừa gầm gừ bên tai cô.
Thấy hàng loạt mũi súng đang chĩa về phía mình, Quận Nhĩ Trúc có chút run rẩy, song rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh mà cười gằn: "Đứng lại! Nếu các người dám lại đây, vậy thì tôi sẽ giết chết cô ta!"
Nói rồi, Quận Nhĩ Trúc rút ra một con dao rọc giấy, trong nháy mắt liền kề lên cổ Quận Hy Ca. Ánh dao sắc lạnh phản chiếu gương mặt căng thẳng của cô, dọc hai bên thái dương, mồ hôi thi nhau chảy xuống.
Diêm Dụ mặt tái mét, anh giơ tay lên trấn an Quận Hy Ca, hai hàng chân mày cau lại thật chặt. Người đàn ông mon men muốn tới gần, lập tức liền bị Quận Nhĩ Trúc phát giác.
Cô ta kéo Quận Hy Ca giật lùi về sau, ánh mắt đỏ ngầu dấy lên sự cảnh giác cao độ. Trong lúc di chuyển, lưỡi dao vẫn luôn đè chặt vào cổ cô, cọ xát qua lại khiến máu bắt đầu thấm ra.
"Không được lại đây!"
Lúc này, Quận Hy Ca bỗng gân cổ quát to, câu nói như cảnh tỉnh Diêm Dụ, cảnh tỉnh cả những người có mặt.
Diêm Dụ giật mình đứng sững lại, toàn thân lạnh toát không nhiệt độ, một nỗi sợ hãi lan tràn trong tâm trí anh, khiến anh không kiềm được mà run lên bần bật. Song, anh vẫn cố gắng khống chế bản thân, không dám để lộ điểm yếu cho đối phương lợi dụng.
Hai mắt híp lại đầy lạnh lẽo, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?!"
Quận Nhĩ Trúc cười lạnh: "Tôi muốn làm gì chẳng phải anh là người rõ nhất sao?" Vừa nói cô ta vừa hất cằm về phía Tư Sinh, ý tứ biểu lộ hết sức rõ ràng: "Thả ông ấy ra!"
Đám cảnh sát nghe xong liền phản đối: "Yêu cầu cô buông hung khí xuống. Nếu làm ra hành động quá khích, chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh!"
Như vừa nghe được chuyện cười, Quận Nhĩ Trúc mở miệng trào phúng: "Biện pháp mạnh, các người có khả năng không? Lẽ nào vừa rồi, không phải nhờ Quận Hy Ca các người mới bắt được Tư Sinh sao?"
Những lời xúc phạm của cô ta khiến cả phía cảnh sát lẫn quân đội đều phải hổ thẹn đến mức tức giận.
"Ăn nói hàm hồ!"
Một tên mặc quân phục toan lao lên thì bị Diêm Dụ dùng tay ngăn lại. Anh biết đây không phải thời điểm thích hợp để xung đột trực diện, bởi chỉ cần sơ sảy một chút thì Quận Hy Ca cũng sẽ mất mạng.
Hít sâu lấy hơi, anh nói: "Chỉ cần cô đảm bảo Hy Ca an toàn, tôi nhất định sẽ thả cô và Tư Sinh đi!"
Quận Nhĩ Trúc mừng rỡ trong lòng, nhưng cô ta không tin Diêm Dụ lại dễ đầu hàng như vậy. Ngước nhìn anh bằng một ánh mắt ngờ vực, cô ta không chắc chắn hỏi lại: "Anh nói thật chứ?"
Diêm Dụ cam kết: "Tôi nói thật!"
Sự chú ý của anh chưa từng rời khỏi Quận Hy Ca một phút một giây, chỉ sợ trong lúc lơ đễnh, dao sẽ cắt qua cổ cô.
Bấy giờ, sống lưng Quận Hy Ca đã triệt để tê dại, cơ thể cô lúc nóng lúc lạnh, chân tay dường như cũng rã rời đi. Những lúc lo lắng hoặc căng thẳng quá độ, tình trạng này sẽ thường xuyên xuất hiện, vì thế mà Cố Trình luôn dặn dò cô phải giữ tâm tình ổn định.
Trong ranh giới giữa sự sống, cái chết, có tài giỏi đến mấy Quận Hy Ca cũng không thể điềm tĩnh được nữa. Cảm nhận lưỡi dao dần dần đi sâu trong máu thịt mình, cô cắn môi kìm chế tiếng rên đau đớn, quật cường nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Diêm Dụ mà không kêu lấy nửa lời.
"Mày không đau sao? Hả, Quận Hy Ca, mày kêu đi! Cầu xin tao đi, biết đâu tao sẽ tha cho mày!"
Quận Nhĩ Trúc cười khà khà, trong mắt lóe lên tia hung ác, bất chợt đưa dao lên mặt cô.
"Mày thật sự rất xinh đẹp... Nếu như... nếu như lưỡi dao này cắt vào đây, liệu mày có còn xinh đẹp nữa không?"
Ngữ điệu của Quận Nhĩ Trúc chứa đựng sự điên cuồng, háo hức. Không khí ngột ngạt đến mức đỉnh điểm, mọi người giống như nghe được cả tiếng thở nặng nề của nhau.
Khóe mắt liếc thấy lưỡi dao đang dừng lại bên gò má mình, mi tâm Quận Hy Ca nhăn nhúm sâu hơn. Cô kín đáo vươn tay về phía trước, nơi có một quả cầu gai trang trí đang nằm chễm trệ.
Cô mím môi, đột nhiên quay đầu đánh lạc hướng Quận Nhĩ Trúc, đoạn nhanh như chớp cầm chắc đồ vật kia lên, giấu kĩ.
"Mày đừng có mà lừa tao!"
Quận Nhĩ Trúc biết Quận Hy Ca không đơn giản, đối mặt với bao nhiêu người, cô ta chưa từng buông lỏng tinh thần.
Quận Hy Ca trấn định đứng im, lưỡi dao vẫn kè kè bên má, vì hành động của cô nên làn da mềm mịn lập tức hiện lên một vệt đỏ dài. Gắng gượng đè xuống cảm giác xon xót, cô cất giọng thách thức: "Mày cứ thử đi! Để tao xem mày có dám không?"
"Quận Hy Ca, mày đừng thử thách giới hạn của tao! Bây giờ tao đã bị dồn vào đường cùng, tao còn sợ gì nữa chứ?!"
Cô ta hét lên từng tiếng đay nghiến, bi phẫn, nụ cười trên môi chua chát. Cuộc đời cô ta đã bị hủy hoại, cô ta không chỉ là con của tội phạm mà còn là tội phạm! Rơi vào vòng lao lý, một người thân cô thế cô như Quận Nhĩ Trúc còn có thể làm gì? Kháng cự ư? Thế lực của Tư Sinh lớn như vậy mà vẫn bị bắt, cô ta chẳng lẽ chống chọi được với đao súng hay sao?
Vài tiếng trước, khi trông thấy những thông tin bất lợi về Tư Sinh được phát trên TV, cô ta tức thì cảm thấy chẳng lành, mí mắt co giật liên hồi. Vì vậy, cô ta đã lén trốn khỏi bệnh viện bằng cửa sổ, bắt taxi rồi chạy thục mạng tới đây.
Nào ngờ, cảnh tượng đầu tiên mà cô ta thấy chính là cảnh tượng Tư Sinh bị cái còng sắt Quận Hy Ca ném hạ gục. Mà người phụ nữ vốn luôn ngồi xe lăn khi trước, hiện tại lại ở trước mặt cô ta, kiêu sa, ngạo nghễ đứng trên đôi chân của chính mình.
Lòng tự tôn khiến Quận Nhĩ Trúc nhất thời không chịu nổi cú sốc này, chứng kiến người mình ghét càng ngày càng tốt hơn mình, cô ta không chấp nhận nổi. Cộng với sự thấp thỏm về tội lỗi trong quá khứ sẽ bị vạch trần, cô ta quyết định phải làm gì đó để cứu Tư Sinh, phòng trường hợp ông ta sẽ khai mình ra.
Tư Sinh đã có thể nặng tay với Quận Nhĩ Trúc , vậy nên ông ta cũng có thể đẩy hết mọi tội cho cô ta, kéo cô ta vào vũng bùn này. Tình cha con giữa hai người vốn đã không được bền chặt, ngay cả một chút sóng gió cũng có thể khiến nó lung lay.