Thời điểm Quận Hy Ca ăn xong bữa sáng thì mọi người vẫn còn chưa dậy, trên dưới trong nhà chỉ có những tay vệ sĩ chăm chỉ, chịu khó làm việc sớm, vừa đứng canh gác vừa tán gẫu cho bớt chán.
Mùa đông mà, ai ai cũng muốn làm tổ trong chiếc chăn bông ấm áp.
Diêm Dụ xung phong nhận nhiệm vụ rửa bát, Quận Hy Ca cũng không quản, cô để lại cho anh một cái thơm má rồi đi lên lầu. Dừng lại ở cầu thang xoa bóp đầu gối một hồi, cô mới từ tốn bước tiếp.
Cảm giác chữa lành đôi chân và được bước đi vô cùng sung sướng, Quận Hy Ca không biết phải diễn tả sao cho chuẩn xác. Chỉ biết rằng, hiện tại cô không còn gì để nuối tiếc. Mặc dù cô thường xuyên phải tập luyện các bài trị liệu vất vả, song cô chưa một lần mở miệng than trách. Ông trời tốt bụng ban cho cô cơ hội này, cô nên trân trọng mới phải.
Quận Hy Ca đi loanh quanh trong phòng dọn dẹp vài thứ, ở chỗ tủ trang điểm, cô bỗng phát hiện một tập hồ sơ lạ hoắc.
Mở ra xem mới biết, cái này thực chất cũng chẳng lạ lẫm gì, chỉ là cô nhất thời quên mất mà thôi. Trong đây chứa những tư liệu về Quận Nhĩ Trúc mà cô đã tìm hiểu, tích góp được trong suốt thời gian dài. Cô chỉ mới xem được một nửa, mà hôm đó Diêm Dụ lại đột ngột trở về, cho nên cô xúc động quá chưa kịp cất đi.
Bày những trang giấy cùng những tấm ảnh lên trên mặt bàn, Quận Hy Ca híp mắt nghiên cứu kĩ càng từng thông tin một. Nhờ vào lần tình cờ ở Tập đoàn Diêm thị mà cô đã có được manh mối rất quan trọng. Côi nhi viện mà Quận Nhĩ Trúc từng ở là một côi nhi viện nghèo nàn vùng núi, còn côi nhi viện ba mẹ cô nhận nuôi cô ta lại là một côi nhi viện khác. Thảo nào ngày đầu tiên Tĩnh Tuyết dẫn cô ta về nhà, cô ta cứ lẩm bẩm một mình: "Ngôi nhà thứ ba, ngôi nhà thứ ba..."
Cô muốn điều tra sâu hơn nhưng mục người giám hộ lại không ghi gì cả, tức là Quận Nhĩ Trúc đã sinh ra mà không được làm giấy khai sinh. Hỏi người ở côi nhi viện cũ mới biết, thì ra cô ta bị một người phụ nữ bỏ lại trước cửa, sau được viện trưởng ở đó bắt gặp kịp thời nên mới níu lại.
Có điều, người phụ nữ ấy chỉ ném lại một nắm tiền cùng một câu nói vô tâm rồi liền dứt áo ra đi.
Họ Lăng trong tên cũ của Quận Nhĩ Trúc nghe nói là do viện trưởng đặt theo chiếc khăn tay thêu hoa bị bỏ trong nôi. Căn cứ vào đây, cô có thể xác định năm mươi phần trăm, rằng người đã sinh cô ta ra có họ Lăng. Nhưng cụ thể danh tính người đó như thế nào, cô hoàn toàn không biết.
Sở dĩ Quận Hy Ca hao tâm tổn sức vào việc này như vậy cũng là vì muốn sớm ngày cắt đứt với Quận Nhĩ Trúc, khiến cô ta không còn mang họ Quận nữa. Ba mẹ cô thì cũng chẳng mong chờ gì ở cô ta, nuôi nấng bao năm nay coi như công cốc. Ngay cả việc quay lại hiếu thuận một lần mà cô ta cũng không làm được, vậy còn có thể trông chờ điều gì to tát?
Sự chú ý của Quận Hy Ca nhanh chóng rơi vào những tấm ảnh chụp của người phụ nữ đó, dù ảnh có chút mờ nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra dung nhan này không tầm thường chút nào. Theo lời viện trưởng thì hôm ấy đúng dịp hội từ thiện về, thấy người này xinh đẹp nên mới chụp trộm mấy tấm. Nếu như đây là mẹ ruột của Quận Nhĩ Trúc thì sao? Cô ta vẫn luôn giấu ba mẹ cô âm thầm tìm kiếm gia đình, nên cô có chút tò mò về phản ứng của cô ta sau khi biết được sự thật.
Quận Hy Ca cười nhạt, Quận Nhĩ Trúc có như nào thì liên quan gì đến cô?
"Em xem cái gì vậy?"
Lúc này, âm thanh quen thuộc bỗng từ sau lưng vọng lại. Quận Hy Ca vội vàng thu lại mọi thứ cất nhanh vào túi, tuy nhiên, hành động này làm sao qua nổi con mắt tinh tường của Diêm Dụ.
Anh bình thản ngồi xuống bên cạnh cô, nói: "Không cần giấu, anh biết em đang điều tra Quận Nhĩ Trúc. Đưa đây anh xem nào!"
Mi tâm Quận Hy Ca khẽ nhíu, đẩy nhẹ qua cho anh. Vốn muốn tự mình giải quyết, nhưng xem ra không được rồi.
Diêm Dụ liếc nhìn một lượt, tầm mắt dừng lại trên mấy tấm ảnh mà không khỏi thất kinh. Người phụ nữ này hình như anh đã từng gặp.
"Lăng Tiên?!"
Gương mặt này có nét hao hao người trong video, Diêm Dụ đã xem đi xem lại không dưới bảy lần, cho nên anh tuyệt đối không thể nhầm lẫn được. Nhưng, đây thực sự là Lăng Tiên ư?
Để làm sáng tỏ chuyện này, Diêm Dụ lập tức đọc lại những tư liệu dày đặc chữ, càng đọc lại càng thêm khẳng định người này chính là Lăng Tiên. Loại trừ trường hợp có ngoại hình giống nhau hoặc sinh đôi cùng trứng ra thì là bà ta chứ không ai khác. Nếu vậy, chẳng phải bà ta là mẹ của Quận Nhĩ Trúc sao?
Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?
Diêm Dụ mất một lúc móc nối quan hệ giữa Lăng Tiên với Quận Nhĩ Trúc, chợt nghĩ tới có khi nào cô ta lại là anh em cùng cha khác mẹ với mình? Mới nghĩ thôi mà anh đã thấy điều này quả thật kinh khủng!
Toàn thân Diêm Dụ dấy lên cảm giác ghê tởm trước nay chưa từng có, anh nuốt khan một ngụm nước bọt, quay sang mới thấy Quận Hy Ca đang nhìn mình bằng ánh mắt ngờ vực.
Cô hỏi, giọng trầm hẳn xuống: "Anh quen biết?"
Diêm Dụ gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu, không biết nói sao cho phải. Quen thì không quen, nhưng cũng tính là biết.
"Rốt cuộc quen hay không quen?"
"Chuyện này anh cũng không biết bắt đầu từ đâu, em có thể hiểu, chín mươi phần trăm Quận Nhĩ Trúc là con gái của Lăng Tiên. Còn cha của cô ta, anh không chắc chắn là ai."
Sự nghi ngờ của anh đã đặt lên Tư Sinh, bởi lẽ năm xưa Lăng Tiên không chỉ qua lại với ba anh mà còn qua lại với ông ta nữa. Hạt giống này ai gieo, ai trồng thì cũng chỉ có bà ta mới là người rõ nhất.
Quận Hy Ca cũng không tránh khỏi sửng sốt, vòng đi vòng lại, hóa ra đều là người quen. Thấy vẻ mặt anh hiện lên sự băn khoăn, khó xử, cô cũng không tiện hỏi thêm, chỉ cần biết thế là đủ! Xuất thân của cô ta thấp hèn hay cao quý không hề ảnh hưởng tới cô, vì vậy, cô chẳng muốn tốn công đoái hoài quá nhiều.
Nhìn anh trầm ngâm khoảng mấy giây, Quận Hy Ca vô thức hít sâu, chợt cất giọng đanh thép: "Diêm Dụ, nói thật cho em biết, anh đã giấu em những gì?"
Bây giờ, cô muốn xử lý mọi chuyện một cách nhanh gọn, dứt khoát để có thể an tâm trở về cuộc sống thanh bình thường ngày. Chỉ là cô không thẳng thắn vạch trần anh mà có một lựa chọn tinh tế hơn, đồng thời cũng nguy hiểm hơn, đó chính là muốn anh thú nhận tất cả, kể cả chuyện anh giấu cô về vụ tai nạn một năm trước! Nếu anh vẫn còn tiếp tục nói dối, vậy thì cô sẽ tự tay "bóp nát" anh!
Diêm Dụ nhận thấy thái độ của vợ yêu đột nhiên trở nên sắc lạnh, hai mắt dường như ẩn chứa một tầng nộ khí liền tức khắc nhăn mặt chột dạ. Cô đang nhắc đến chuyện nào, anh... có khá nhiều chuyện giấu cô.
Nụ cười của Quận Hy Ca khiến lông tơ trên người Diêm Dụ dựng đứng, anh sán lại gần ý muốn lấy lòng, lập tức bị cô tuyệt tình đẩy ra.
"Nói cho rõ ràng rồi muốn ôm thì ôm!"
Vẻ mặt Diêm Dụ đần thối, không biết nghĩ cái gì mà mãi không nói được một chữ.
Khó khăn đến vậy à? Quận Hy Ca nhếch môi khinh bỉ, ngữ điệu tràn ngập châm biếm: "Anh định giấu tôi đến bao giờ? Tìm ra hung thủ vụ tai nạn là chuyện đáng giấu sao? Chẳng lẽ nạn nhân như tôi không nên biết?"
Diêm Dụ chửi thề trong lòng, mẹ nó, thì ra cô đang nhắc đến chuyện này chứ không phải "đại loại" gì đó như anh vẫn nghĩ. Vuốt ngực một cách đầy nhẹ nhõm, người đàn ông những tưởng kế hoạch của mình đã bị cô phát hiện rồi đổ bể, trái tim gần như sắp rớt ra ngoài.