Tô Uyển Ân đột nhiên trầm mặc, lòng vụt qua tia khổ sở.
Thích thì sao chứ? Chẳng phải vẫn bị thù hận che mờ mắt đó ư?
Cô biết rõ, bản thân hi vọng càng nhiều, thất vọng sẽ càng lớn, đau khổ càng sâu, nhưng vẫn không nhịn được mà rơi vào.
Cô đã từng suy nghĩ rất nhiều lần, phải đóng cửa trái tim mình lại, nhưng dù cô cố gắng đến đâu vẫn không cách nào đuổi được bóng dáng người đàn ông tà ác đó ra khỏi ngưỡng cửa con tim. Hơn nữa, càng tiếp xúc gần, tình cảm của cô càng bộc phát mãnh liệt, sự giằng xéo trong thâm tâm cô càng tăng cường.
Mải mê chìm đắm trong suy nghĩ, Tô Uyển Ân xén nữa thì quên mất buổi biểu diễn piano tối nay. Giật mình thổn thức, cô vội vã liếc nhìn đồng hồ đeo tay, vội vàng thu dọn đồ đạc, tất tưởi rời đi trước ánh mắt kinh ngạc của hai người đàn ông.
“Ân Ân, đi đâu thế? Còn chưa tan làm mà…” Bạch Khởi nhướng người, nói vọng về trước.
“Xin nghỉ giúp em nhé!”
Tô Uyển Ân cắm đầu cắm cổ chạy, chỉ vứt lại chất giọng nữ thảnh thót, trong chớp mắt, thân ảnh cô đã khuất hẳn.
Lục tìm điện thoại từ trong túi xách ra, cô điên loạn nhấn nút bật sáng màn hình, lúc ấy mới nhận ra, điện thoại đã hết pin.
Tức tối muốn ném điện thoại đi, bất ngờ một bàn tay cản cô lại, theo ý thức phòng vệ, cô ngoảnh mặt sang nhìn người đàn ông.
“Anh đưa em đi.”
Nhìn khuôn mặt bất lực của cô, anh không khỏi buồn cười, cô gái này khi tức giận, cũng hút người đến thế!
“Không cần phiền tới anh, tôi tự mình gọi xe.”
Bàn tay cô bóp chặt lấy chiếc di động, gân xanh nổi rõ trên gương mặt thanh thuần, lòng cô nao nao loé lên tia nuối tiếc. Cô hối hận rồi, hối hận vì từ chối lời đề nghị của anh, nhưng, cô cũng không thể muối mặt mà đổi ý.
“Thật sự không cần sao?… Chỉ còn ba mươi phút nữa là buổi biểu diễn sẽ diễn ra, nếu em còn phải chờ xe thì chắc chắn sẽ không kịp. Chẳng lẽ em lại muốn bỏ lỡ cơ hội nghìn năm có một này sao?”
Lạc Hạo Đình thầm cười trong lòng, anh cố ý khiêu khích. Nhìn Tô Uyển Ân, anh thật sự không thể nhẫn nại nổi, rất muốn cưỡng chế bế cô quẳng lên xe. Cái tính cứng đầu khó bảo này của cô, khiến anh cực kì chúa ghét, cô hết lần này tới lần khác cự tuyệt tấm lòng của anh, không có chút nào sợ anh đau lòng ư?
“Tôi tự mình lo được…”
Cúi đầu, cô tự thu tầm mắt lại, như muốn che đậy sự hỗn loạn trong đó, tuyệt nhiên không muốn để anh nhận ra.
“Vậy được…”
Mỉm cười gật đầu, Lạc Hạo Đình lạnh lùng quay lưng, anh thật sự sẽ bỏ cô lại sao?
Mi tâm cô nhiu lại, đáy mắt hiện lên vẻ cùng quẫn, hít sâu thở mạnh, cô lấy hết dũng khí để níu bước chân anh lại. “Khoan đã, tôi đi… Dù sao cũng cùng đường mà.”
Anh dừng bước, khoé môi banh ra nụ cười thoả mãn, một giây kế tiếp, anh lập tức thiết lập dáng vẻ âm lãnh thường ngày, quay đầu nhìn cô. “Anh đổi ý rồi, thái độ của em như này khác gì anh bắt ép em lên xe mình chứ! Người khác không biết lại cho rằng anh bắt cóc em thì sao?”
Mặt đỏ mày nhăn, Tô Uyển Ân tức muốn ói máu, nghiến răng nghiến lợi hạ mình tỏ vẻ van xin. “Không bắt ép, là tôi tự nguyện lên xe anh.”
Nếu không phải vì sợ muộn, thì cô cóc cần lên xe anh!
Năm giờ ba mươi phút… tại khách sạn Henry…
Chiếc xe hơi hạng sang vun vút lao tới, xe vẽ nên một đường cong hoàn chỉnh, rồi dừng hẳn trước cửa chính khách sạn.
Xe vừa dừng lại hẳn, Tô Uyển Ân liền tức tốc mở cửa bước xuống, trước ánh mắt kinh ngạc của Tôn Nguyệt Di.
“Sao cậu lại đi chung xe với Lạc Hạo Đình?” Ngữ khí Tôn Nguyệt Di nóng nảy như chứa lửa.
“Không bắt được xe.” Tô Uyển Ân qua loa đáp.
“Điện thoại sao không gọi được?” Chân vẫn bước, mắt vẫn nhìn thẳng, Tôn Nguyệt Di không cao giọng nhưng âm sắc tràn đầy uy lực.
“Hết pin…” Ánh mắt bi thương quắt nhìn ngang, Tô Uyển Ân loé lên tia khổ sở trong lòng. “Cậu đừng hỏi nữa, đầu tớ sắp rối tung lên rồi đây. Mau giúp tớ chuẩn bị trước đi.”
Trời quang mây tạnh, sắc bạc của buổi chiều tà đang dần bị màn đêm nhấn chìm, trong hội trường chính, không khí ấm nóng như chứa lửa, ánh sáng của đèn lép nhiều màu trở thành trung tâm.
Đột nhiên, ánh sáng vụt tắt, bóng tối choàng ngợp khắp không gian, trong sự tĩnh mịch, người ta nghe thấy tiếng bước chân thanh lịch.
Giữa sân khấu, ẩn hiện một đốm sáng trắng, chiếu giọi lên thân ảnh mỏng manh thướt tha trong bộ đầm trắng tinh khôi, tô đậm thêm nét thuần nhã trên gương mặt tinh xảo. Cô như đoá Tuyết Mai rực rỡ trong ánh nắng xuân êm dịu.
Tiếng đàn của cô thanh thoát lại dịu êm, lúc bay bổng ngân nga, khi sâu sắc cô đọng, giống như một bài thuốc đặc nghiệm giúp thanh tỉnh trong tâm hồn người nghe vậy.
Tuy cô chưa từng chơi chuyên nghiệp nhưng lại chẳng thua kém bất kì nghệ sĩ nào tối nay. Thậm chí, có nhiều người nhận xét, cô rất có thiên phú chơi đàn.
Sau khi hoàn tất tiết mục đàn, Tô Uyển Ân liền ra sau hậu viện, cô nghe nói tối nay Queen Hoàng có tham gia, hi vọng sẽ có cơ hội gặp thần tượng.
Thu dọn đồ đạc rời khỏi hậu trường, ra tới cửa, cô đột nhiên ngừng bước, nụ cười trên môi lập tức tan biến, gương mặt kiễu diễm đen lại.
Bàn tay nắm then cài cửa đột nhiên cứng đờ, cả người cô ngẩn ra, chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông.
“Anh tốn nhiều tâm tư như thế, chị dâu vẫn không có chút động lòng nào sao?” Ôn Dụ Thiên dựa lưng vào tường, ngước ánh mắt nghi ngoặc lên nhìn Lạc Hạo Đình.
“Không… Có lẽ cô ấy cần một khoảng thời gian tiếp nhận.” Đôi mắt anh chất chứa muộn phiền, trong lòng ẩn duật bao nhiêu gánh nặng.
“Anh không định nói cho chị ấy biết sự thật sao?” Mi mắt Ôn Dụ Thiên nhướng lên cao, tâm tình hết sức bất an.
“Nói gì?” Lạc Hạo Đình điềm tĩnh hỏi lại.
“Thì chuyện công việc là anh nhờ tôi sắp xếp, cả đêm hội này nữa, do anh ở phía sau dàn xếp hết còn gì.” Dụ Thiên trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“Cô ấy không cần phải biết…”
Lời của anh còn chưa dứt, cánh cửa đột ngột mở toang, sự xuất hiện của cô khiến hai người đàn ông chết lặng.
Cô trương mắt nhìn anh, cái nhìn chứa đầy sự giận dữ, tâm tình cô như trên thiên đường rớt xuống địa ngục, đau đớn vô cùng.
“Tại sao? Tại sao không nói cho tôi biết? Anh xem tôi là gì, con rối trong tay anh ư? Từ đầu đến cuối, anh luôn miệng nói yêu tôi, nhưng đã bao giờ anh tôn trọng tôi chưa, đã bao giờ anh hỏi ý kiến tôi chưa? Chưa… chưa từng… anh chỉ toàn làm theo ý mình, chỉ cần anh hài lòng là đủ, còn suy nghĩ của người khác đối với anh chẳng là cái thá gì cả, đúng không?”
Đôi mắt Tô Uyển Ân càng lúc càng sắc bén, lửa hận trong lòng nồng đượm không cách gì dập tắt được.
Trước kia, anh vì cái nhìn tương quan mà phán xét cô là kẻ giết người, hành hạ, vũ nhục cô, đẩy cô vào nhà tù tăm tối, biến cuộc hôn nhân của cô trở thành ác mộng. Giờ đây, anh vẫn luôn chiếm đoạt cuộc sống của cô, biến cô trở thành con rối ngu ngốc trong tay anh, mặc nhiên bị điều khiển, mà lại không hề hay biết, mình trong mắt anh yếu kém tới mức nào.
Nực cười…! Thật nực cười…!
Vậy mà có đôi lúc cô còn nghĩ là anh thật lòng cơ đấy!