Khánh An đi đi lại lại ở hành lang, liên tục ngó đồng hồ rồi nhìn chằm chằm vào cửa.
“7 giờ 30 phút. Giờ này đáng lẽ anh phải về tới nhà rồi chứ.” Cô sốt ruột nghĩ bụng.
Bỗng tiếng chìa khoá đụng vào nhau lách cách ở bên ngoài.
“A! Về rồi!” Cô reo thầm, lao ngay ra cầm tay nắm mở toang cánh cửa.
William, vẫn đang khom khom trong tư thế đút chìa vào khoá, giật mình ngẩng đầu nhìn Khánh An. Anh còn chưa kịp hoàn hồn thì cô đã nhảy bổ vào ôm cổ, luôn miệng la lớn:
– WILLIAM! WILLIAM! WILLIAM!…
May mà William có vóc dáng cao lớn nên trụ vững được, không thì cả hai đã ngã lăn quay ra đất với màn nhảy như mèo vồ của cô. Như đã quen với tình huống này từ trước, sau vài giây bất ngờ, William ngay lập tức đặt hai bàn tay lên vai Khánh An đẩy nhẹ ra, rồi cúi xuống ngang tầm mắt cô.
– Em nhìn tôi rồi làm theo nhé. Hít một hơi thật sâu… – Anh vừa nói vừa làm mẫu. – Nào, thở mạnh ra…
Khánh An nhanh nhẹn nghe lời anh hít sâu thở mạnh. Thấy cô đã có vẻ bình tĩnh hơn, anh gật đầu hài lòng:
– Tốt rồi! Bây giờ có tin vui gì thì em nói cho tôi biết.
Khánh An nhìn anh tròn mắt ngạc nhiên:
– Sao anh biết là có tin vui?
William cười thầm, sao mà anh không biết. Trước đây mỗi lần có tin gì vui muốn báo, cô đều không thể đợi nổi, luôn nhảy cẫng lên người anh như một con cún. Anh không trả lời, mà chỉ yên lặng bước vào nhà. Khánh An cũng chẳng mấy để tâm vì sự phấn khích đã hoàn toàn choán hết suy nghĩ.
– Anh biết không? Em vừa nhận được email mời đi phỏng vấn của một ngân hàng lớn cho công việc thực tập vào mùa xuân năm sau. – Vừa nói cô vừa đưa ngón tay lướt màn hình iPhone để tìm khoe cái email.
Ngay từ khi mới nhập học được mấy tuần, trường đã rất tích cực khuyến khích sinh viên năm nhất tìm kiếm công việc thực tập trong thời gian nghỉ xuân và nghỉ hè. Giành được cơ hội thực tập gần như đảm bảo một vị trí việc làm ổn định sau khi tốt nghiệp. Nhà trường có hẳn một văn phòng hướng nghiệp cho sinh viên chỉ dẫn tỉ mỉ cẩn thận về vấn đề này.
Tháng trước Khánh An nộp sơ yếu lý lịch cùng các giấy tờ cần thiết cho một loạt các công ty tài chính và ngân hàng ở Luân Đôn. Một số nơi đã từ chối thẳng thừng chỉ sau hai ba ngày, một số nơi khác thì hồi đáp ngắn gọn cho biết họ sẽ cân nhắc hồ sơ của cô. Đây là ngân hàng đầu tiên cho cô lọt vào vòng phỏng vấn. Thử hỏi không vui mừng sao được. Cô muốn gặp mặt trực tiếp báo tin cho anh nên đã phải đợi cả ngày trời.
– Đây, anh xem! – Khánh An háo hức.
William khẽ nhếch môi nhận lấy chiếc điện thoại từ tay Khánh An. Chứng kiến sự chăm chỉ nỗ lực của cô, anh không quá ngạc nhiên là có công ty muốn mời phỏng vấn. Anh đưa mắt nhìn xuống màn hình điện thoại, ngạc nhiên nhận ra cái logo quen thuộc.
– Ủa, đây là ngân hàng chỗ tôi làm việc mà.
– Vậy sao? – Khánh An khựng lại, trong lòng đầy băn khoăn.
Ngân hàng này luôn đi đầu trên thế giới trong lĩnh vực đầu tư phát triển. Dù là chân văn phòng quèn, mức lương chắc cũng không tồi. Thực ra nhìn vào cách sống hiện nay của William, việc này cũng không đáng ngạc nhiên. Chỉ có điều câu chuyện hai năm trước mà Jiro tiết lộ ở cửa hàng sushi càng trở thành một ẩn số. Theo lời kể của Jiro, có vẻ như là William đã từng ở vùng xa xôi nào đó làm một công việc chỉ đủ sống. Giờ lại ngồi bàn giấy ở ngân hàng nhất nhì thế giới giữa lòng thủ đô. Vì sao lại có sự khác biệt đến vậy chỉ sau hai năm?
– Có gì không ổn sao? – Thấy Khánh An đang sôi nổi tự dưng thừ người ra, William lên tiếng hỏi.
– À không… – Khánh An ấp úng, cố che giấu sự băn khoăn trong lòng mình. – Em đang nghĩ… thế thì quá tốt rồi. Anh có thể giúp em với việc chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn.
William trả điện thoại cho Khánh An, lắc đầu:
– Tiếc là việc này không được.
Lời từ chối thẳng thừng khiến Khánh An chưng hửng. Cô vội hỏi:
– Tại sao không được?
William đưa tay nới lỏng cà vạt, thả mình ngồi xuống chiếc ghế sofa, rồi từ tốn giải thích:
– Tôi có thể cho em biết những thông tin chung chung về ngân hàng, nhưng không thể giúp em việc chuẩn bị chi tiết cho câu hỏi phỏng vấn. Thứ nhất, thế sẽ không công bằng cho các ứng cử viên khác. Thứ hai kể cả có được nhận em cũng sẽ không vui nếu người ta bàn tán em nhờ cậy người nhà đúng không?
Không đợi An trả lời, anh nói tiếp luôn:
– Và quan trọng nhất là công ty đã ra quy định không được phép giúp đỡ người nhà. Nếu giúp mà công ty tìm ra thì em không được nhận mà tôi cũng bị mất việc.
Khánh An gật gù, nghe William giải thích vậy thấy cũng hợp lý. Vì mừng quá nên cô không nghĩ thấu đáo được đến thế. Cô khẽ cắn môi:
– Anh nói cũng phải. Vậy chắc em phải nhờ văn phòng hướng nghiệp ở trường giúp vậy.
Sự háo hức đã nguôi ngoai phần nào, Khánh An từ từ ngồi xuống bên cạnh William, đưa mắt ngó nghiêng:
– Chân của anh sao rồi? Còn đau không?
Đôi môi William thoáng hiện một nụ cười. Suốt một tuần, ngày nào cô cũng hỏi câu này đến không biết chán. Sáng hỏi, tối hỏi, trưa chiều cũng nhắn tin hỏi, cứ như thể tình trạng thương tích sẽ thay đổi chỉ sau vài tiếng đồng hồ. Từ một người chưa từng biết nhắn tin là gì, bây giờ ngày nào anh cũng ngồi đợi tin nhắn. Điện thoại rung một cái là vội nhặt lên, hí hoáy bấm bấm xoá xoá trả lời. Bộ dạng hí hửng giống hệt mấy cô nàng cấp dưới thường hay đợi lúc sếp không để ý lén lút nháy nhó với người yêu.
Thực ra đến hôm nay thì sắp khỏi hẳn rồi, không phải băng bó gì nữa. Chưa để anh kịp mở miệng trả lời, cô đã tiến tới gần khuôn mặt anh chăm chú quan sát:
– Ít nhất mắt của anh xem ra đỡ hơn rất nhiều rồi đó. Chẳng còn dấu vết gì.
Dường như sự quan tâm tuyệt đối tới đôi mắt của William khiến Khánh An không hề để tâm đến khoảng cách chỉ còn chưa đến một gang tay giữa hai người.
Nhìn đôi môi hồng hơi hé mở ở ngay sát cạnh, William nuốt nước bọt. Cô gái này, có cần phải vô tư đến thế không.
– Em muốn tôi làm con cú mãi sao? – William nói vội, bật đứng dậy đi thẳng tới chỗ bình nước. Đúng là cần nước để hạ nhiệt! Cứ ngồi đấy mãi sợ sẽ… sinh chuyện.
Đến khi đã cầm cốc nước trong tay rồi, William bỗng thấy buồn cười với chính mình. Cô là vợ anh cơ mà. Sao lại phải lúng túng thế này chứ?!
Về phần Khánh An bị bỏ rơi trên ghế, vô cùng ngơ ngác không hiểu mình đã nói gì sai. Có quan tâm thôi mà anh cũng khó chịu. Thật là không dễ chiều!
—
Hôm nay là một ngày mưa phùn. Đúng hơn phải nói là tuần này là tuần mưa phùn. Mưa cứ thế rả rích ngày qua ngày. Mây đen che kín bầu trời không chừa một khe hở. Bây giờ mới gần 12 giờ trưa, vậy mà cả không gian u ám xám xịt như thể là đã gần tối muộn.
Khánh An vội vàng đóng cánh cửa sau lưng ngăn những cơn gió lạnh luồn vào không khí ấm cúng của căn nhà. Cô dậm dậm đôi ủng xuống tấm thảm dày dưới chân cố rũ bỏ bùn đất tích tụ thành từng mảng quanh đế giầy. Dù ô mũ đầy đủ, quần áo vẫn không tránh khỏi dính mưa ướt nhẹp, nước nhỏ giọt thành từng vũng trên sàn nhà. Cũng may mà chỉ có hai tiết học buổi sáng nên có thể về nhà sớm khi trời vẫn còn chút ánh sáng. Chứ lần mò trong bóng tối giữa lúc mưa gió mịt mùng thế này thì cũng gian nan vất vả lắm.
Cởi bỏ giầy mũ, Khánh An ném cặp sách và điện thoại lên ghế sofa gần đấy, lật nhanh đống thư từ chất đống mà nhân viên bưu điện đã nhét qua khe cửa từ buổi sáng sớm, xem có cái gì quan trọng gửi cho mình không. Mặc dù thời buổi này thư từ tuyển dụng toàn gửi qua email, nhưng ai mà biết được có thể một công ty nào đó vẫn yêu thích cách liên lạc truyền thống này.
Sau khi đã quẳng một đống những thư quảng cáo linh tinh vào thùng rác, Khánh An chú ý lá thư với tên người nhận là “Cô An Henderson”, nét mực màu xanh thẫm nắn nót đã hơi bị nhoè bởi nước mưa. Đây chắc chắn không phải là thư tuyển dụng vì Khánh An sử dụng họ Nguyễn trong tất cả giấy tờ ở trường. Dấu bưu điện lại là từ Malawi, một đất nước lạ lẫm ở lục địa châu Phi xa xôi.
Khánh An xé vội phong thư, tò mò đọc hàng chữ nghiêng nghiêng đều đặn:
“Gửi Khánh An,
Bố mẹ rất xin lỗi vì đã không liên lạc với con sớm hơn. Khi nghe tin về con từ William, bố mẹ nghĩ là con sẽ cần thời gian để ổn định trước, thế nên mới quyết định không liên lạc với con ngay.
Chắc con cũng đã đoán ra, chúng ta là cha mẹ của William, hiện đang là bác sỹ tình nguyện cho một bệnh viện nhỏ ở Malawi. Bố mẹ đã dần quen với điều kiện cuộc sống ở đây. Mặc dù thuốc men khan hiếm, thiết bị y tế còn thô sơ, nhưng bố mẹ cảm thấy mình còn có thể làm được nhiều thứ ở mảnh đất này. Thế nên rất tiếc là không thể về thăm hai đứa ngay.
Bố mẹ biết thật khó cho con khi không còn nhớ gì. Chắc chắn sẽ có nhiều thứ con còn cảm thấy ngỡ ngàng. Bố mẹ hi vọng con sẽ nhanh thích nghi với trường lớp bạn bè mới, và cũng hi vọng là sức khoẻ và trí nhớ của con nhanh phục hồi.
Yêu con,
Sue và Richard.”
Lá thư không dài, nhưng từng lời lẽ chân thành khiến Khánh An cảm thấy thật ấm áp. Giờ có thêm một người cha, một người mẹ quan tâm tới mình. Vậy là cô không đơn độc như vẫn nghĩ.
Ở phía cuối bức thư còn có một dòng tái bút:
“Bố mẹ gửi kèm một bức ảnh chụp cùng những người bạn nhỏ Malawi mới quen. À, nếu William có bắt nạt con thì nhớ báo ngay cho bố mẹ biết. Khi về, bố mẹ sẽ dạy cho nó một bài học.”
Khánh An bật cười tưởng tượng ra cảnh William bị cho ăn đòn. Giờ cô mới để ý thấy bức hình đi kèm với lá thư. Nổi trội giữa đám nhóc lố nhố tranh nhau đưa tay làm hình chữ V là hai vị bác sỹ trong chiếc áo blouse trắng đang cười hiền từ vỗ đầu lũ trẻ. Cả người phụ nữ và người đàn ông đều có mái tóc vàng óng ả, làn da trắng đã hơi sạn lại vì nắng gió khắc nghiệt, đôi mắt xanh đại dương sâu thăm thẳm ánh lên vẻ dịu dàng.
Nhưng…
Khánh An nhíu mày. Có một điều rất lạ!
Chẳng phải William là con lai Á Âu sao? Tại sao cả hai bố mẹ của anh đều là người châu Âu? Không lẽ anh là người gốc Âu hoàn toàn?
Không đúng. Khánh An khẽ lắc đầu. Cô chắc chắn là anh có nét châu Á. Không lẽ anh là con nuôi? Nhưng nét mặt anh có chút hao hao giống người đàn ông trong ảnh, mặc dù không có vẻ gì chung với người phụ nữ. Chẳng lẽ là con riêng?
Mất trí nhớ thật là khổ! Lúc nào cũng như là đang lần mò trong bóng tối. Cái gì cũng khiến cô thắc mắc tò mò. Khổ hơn nữa là William, người duy nhất có câu trả lời cho mọi thứ, lại không hề hứng thú với việc giải đáp.
Cái lạnh thấu vào da thịt từ bộ quần áo ướt trên người khiến Khánh An rùng mình. Cô đành tạm gác suy nghĩ để đi tắm rửa. Những lúc lạnh giá bẩn thỉu thế này, thật không có gì thích hơn là được ngâm mình trong bồn nước nóng cho sạch sẽ thơm tho, rồi rúc vào chăn ấm trên ghế sofa, vừa nhâm nhi mấy món ăn vặt yêu thích vừa đọc sách ôn bài.
Cô nhanh chóng cởi bỏ quần áo, vấn tóc cao và quấn quanh người một khăn tắm to, rồi bước tới phòng tắm nằm ở đối diện phòng mình, đưa tay cầm nắm cửa mở ra.
– Á… Á… Á… – Tiếng Khánh An la toáng lên khi cánh cửa bật mở.
William đứng ngay trước mặt cô, ngực trần quấn khăn tắm, với cái dũa đánh răng trong mồm. Mái tóc nâu của anh vẫn còn ướt nhẹt rủ xuống che khuất một phần trán.
Khánh An vội vàng đóng sập cửa lại chạy ngay về phòng, mặt đỏ tới tận mang tai, tim đập loạn xạ. Sao anh lại ở nhà? Cô tưởng giờ này anh phải ở chỗ làm chứ? Quá xấu hổ, cô từ bỏ luôn ý định tắm gội, mặc ngay quần áo vào.
– Tôi xong rồi đấy? Em muốn dùng nhà tắm thì dùng đi. – Tiếng William nói vọng từ bên ngoài.
Khánh An bối rối không dám ló mặt ra, cứ thế ngồi lì trong phòng.
Nửa tiếng sau, cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Lại là William:
– Em định ngồi thiền trong phòng đến tối à? Em có định ăn cơm trưa không đấy?
Bụng bắt đầu kêu ọt ọt, lại thêm ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, Khánh An đành vác xác đi ra.
William đã quần áo tươm tất đóng bộ áo sơ mi quần tây quen thuộc. Anh còn đeo cà vạt chỉnh tề. Có vẻ như anh phải đi làm tiếp vào buổi chiều. Khánh An vẫn không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ lủi thủi theo đuôi xuống nhà.
– Có phải lần đầu tiên em nhìn thấy tôi không mặc quần áo đâu mà sao phải bối rối thế? – Anh nói tay gắp thức ăn vào bát. Nhiều lúc Khánh An thầm thán phục tài cầm đũa của William, còn thành thục hơn cô rất nhiều.
– Nhưng lần trước em không nhớ… – Khánh An cãi lại rồi mặt lại đỏ tía tai.
– Đừng tưởng tượng bậy nữa thì em sẽ hết xấu hổ. – William thản nhiên.
Khánh An mím môi tức tối. Là anh hù cô hồn vía lên mây giờ lại đổ cho cô là nghĩ bậy.
– Tại sao anh lại ở nhà? – Giọng cô bực tức.
– Tôi có buổi họp với đối tác ở gần đây nên về qua nhà.
– Sao anh đi tắm không đóng cửa? – Màn tra hỏi tiếp tục.
– Có một mình tôi ở nhà thì sao phải đóng cửa. – William trả lời vẫn ung dung như không.
– Sao giữa trưa mà… anh lại đánh răng? – Khánh An hoạnh hoẹ. Việc anh đánh răng vào giờ nào, một ngày bao nhiêu lần, cô chẳng bao giờ quan tâm. Nhưng một khi cơn giận đã trào lên thì cái gì cũng có thể bới móc.
William nheo mắt hỏi ngược lại:
– Giữa trưa thì không thể đánh răng sao?
Khánh An quay đầu đi không nói thêm gì nữa, cố gắng nuốt cái xấu hổ và cục tức vào trong bụng. Thực ra một phần cũng là lỗi tại cô mải suy luận về gốc gác của anh nên không để ý tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm. Nghĩ đến đây, Khánh An bỗng nhớ ra về lá thư và bức ảnh mới nhận được. Cô quay đầu nhìn anh, quên phắt chuyện bực tức của mình:
– À, em nhận được bức thư này từ bố mẹ anh. – Khánh An nói, đẩy lá thư và bức ảnh ở góc bàn về phía William.
William không có vẻ ngạc nhiên. Anh đọc nhanh lá thư, rồi chậm rãi cầm bức ảnh lên nhìn một hồi. Vẻ dịu dàng ấm áp thoáng hiện lên trong đáy mắt của anh. Chân mày anh giãn ra, khoé môi hơi cong lên như đang nở một nụ cười nhẹ. Gương mặt trông bình yên thanh thản tới lạ. Khoảnh khắc này khiến Khánh An không thể nào mở lời về những khúc mắc trong lòng. Cô quyết định yên lặng ngồi ngắm nhìn anh.
William đặt bức ảnh lên trên bức thư rồi đẩy lại về phía Khánh An. Anh bỗng lên tiếng về một chuyện hoàn toàn không ăn nhập:
– Về việc phỏng vấn thực tập, tôi có thể giúp em.
Khánh An ngạc nhiên vì sự chuyển đề tài bất thình lình. Thêm nữa mấy hôm trước anh vừa mới giảng cho cô một bài dài về sự công bằng liêm chính. Cô xua tay:
– Thôi, em nghĩ lần trước anh nói đúng. Mình không nên làm thế.
William có vẻ nghiêm túc với ý định này:
– Giờ tôi đổi ý rồi.
Khánh An bướng bỉnh lắc đầu nguầy nguậy:
– Thôi, em không muốn anh mất việc đâu.
Thấy nói mãi mà Khánh An không đồng ý, William đành thôi. Cô không biết được là anh chỉ mới đổi ý một tiếng trước, khi cô còn đang ngồi “thiền” trong phòng. Tất cả cũng chỉ vì cái tin nhắn đến từ Michael…
—
William bật cười khi thấy Khánh An đóng sầm cửa và phóng như bay về phòng. Xong xuôi mọi thứ trong nhà tắm, anh thay quần áo, báo cho Khánh An biết, rồi đi xuống nhà. Vừa bước qua phòng khách thì nghe thấy chiếc điện thoại của Khánh An đang nằm trên ghế rung lên một hồi chuông dài, sau đó tin nhắn nhấp nháy trên màn hình. Thường William chẳng bao giờ lục lọi hay động vào đồ của cô. Nhưng tên người gửi Michael khiến anh chú ý. Là anh chàng nhiệt tình đề nghị phụ đạo mà cô nhắc tới lần trước. Không ngăn nổi sự tò mò, William mở tin nhắn ra đọc:
“À, sáng nay anh quên nói cho em biết. Anh có thể giúp em chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn vì anh đã từng thực tập ở đấy.”
William cau mày. Xem ra Khánh An gặp anh chàng này ở trường rất thường xuyên. Vô thức bàn tay nắm chặt, răng nghiến lại. Một sự khó chịu không hề nhỏ dấy lên trong lòng.
Trước khi sự nóng giận kịp choán lấy tâm trí, những giọt nước mắt trên gương mặt của Khánh An trong cơn say đêm nào bỗng hiện ra trước mắt. Hình ảnh cô gái nhỏ co rúm trong vòng tay mình, run rẩy xin lỗi, luôn miệng van nài được tha thứ khiến lòng anh chùng hẳn xuống.
Anh đã hứa sẽ quên đi quá khứ và cùng cô làm lại từ đầu, thì anh phải học cách tin tưởng cô.
Không thể tiếp tục để những cơn nóng giận vô cớ này làm mất hết lý trí…
Không thể tiếp tục làm cô tổn thương…
Không thể tiếp tục làm cô rơi nước mắt…
William hít một hơi dài rồi thở mạnh ra. Anh thả lỏng bàn tay, đặt chiếc điện thoại vào vị trí cũ của nó, rồi xuống bếp lấy mấy đồ thừa từ tối hôm qua ra hâm nóng.
Lại ung dung… Lại điềm tĩnh… Như chưa từng nhìn thấy cái tin nhắn. Như không hề biết chuyện gì.
Chỉ đến khi đối mặt với Khánh An, trong lòng mới có chút gợn sóng.
Không tức giận, không trách cứ, nhưng anh không thể kiềm chế được mình đổi ý muốn giúp cô, kể cả có phải đối mặt với nguy cơ mất việc. Dù gì đi chăng nữa, anh vẫn không thích bất cứ gã đàn ông nào tới gần Khánh An…