Đôi mắt vô hồn nhìn hắn, miệng luôn hỏi hắn là ai? Không lẽ nó ghét hắn tới mức không muốn nhớ hắn là ai sao? Hắn bây giờ cứ phiêu du với cái suy nghĩ kì cục đó
- Cô ấy bị chứng mất trí nhớ tạm thời – tiếng bác sĩ kéo hồn hắn về với xác
- Mất trí tạm thời? vậy khi nào.. khi nào cô ấy..
Bác sĩ như hiểu điều hắn muốn hỏi, trán lấm tấm mồ hôi vội vã đáp ngay,
- Thật sự thì cái này chúng tôi không nói được, anh hãy chăm sóc cô ấy cận thận, sức khoẻ cô ta rất tốt, chỉ cần điều dưỡng thêm là được rồi
- Tôi có thể đưa cố ấy về nhà
- được,chiều nay có thể - nói rồi bác sĩ nhanh chóng ra ngoài
Nó cứ im lặng nhìn ra cửa sổ nơi treo chuông gió hắn thật bất nhẫn, lúc trước nó cũng lạnh lùng ít nói nhưng vẫn hay móc mỏ hắn vậy mà bây giờ nó lại trầm mặc thế này thật khiến người đau lòng. Nó không hỏi hắn nữa chỉ đôi lúc đưa mắt nhìn hắn thật buồn, không khóc hay la hét chỉ đơn giản là nhìn thôi mà sao hắn thấy đau lòng thế. Nhưng có khi nào là trời cao cho hắn một cơ hội đến bên nó chăm sóc nó không? Làm cho nó hiểu tấm lòng hắn
- Anh biết tôi sao? mỗi ngày tôi đều nghe có người nói chuyện với mình, người đó là anh sao? – nó bỗng nhìn thẳng hắn mà hỏi, không trả lời vội hắn nhẹ tới ôm nó vào lòng hôn lên tóc nó
- Em là vợ anh, chúng ta chuẩn bị đám cưới thì em gặp tai nạn - hắn vẽ cho nó một quá khứ khác, hắn biết mình ích kỉ nhưng hắn yêu nó hắn muốn giữ nó bên cạnh thì có gì sai?
- Vậy à!
Chỉ nói thế, không hỏi gì thêm nữa,rồi nó dựa vào lòng hắn, coi hắn là chổ dựa vững chắc của mình
Buổi chiều hắn đưa nó về nhà mình, mà không nói cho bên nhà họ Vương biết,hắn muốn ổn định cho nó trước rồi mới nói chuyện với họ sau.
Nhà hắn không nhìn vào là chói mắt bởi sự nguy nga tráng lệ hay đồ sộ.. Nó giống toà lâu đài đặt trong rừng vì xung quanh là khu vườn khá rộng lại rất nhiều loại cây khác nhau, từ cửa nhỏ vào nhà chỉ có một lối nhỏ duy nhất được lát sỏi và đá nhiều màu,còn hai bên được trồng cỏ kim xanh mướt, bên cổng lớn con đường vừa đủ để xe tiến vào nhà. Bên ngoài ngôi nhà có thể nhìn thấy một phần bên trong ngôi nhà, vì tường của nó làm bằng kính
Xe vừa đỗ hắn nhẹ nhàng bế nó ra, đi thẳng vào nhà trước con mắt của tất cả người giúp việc trong nhà. Nó im lặng cho hắn bế vì chân nó bó bột lúc này có muốn tư đi cũng khó, hắn đưa nó vào căn phòng dành cho nó, được trang trí rất trang nhã lại không quá nhiều đồ làm choáng căn phòng, màu tím trắng là màu chủ đạo phòng nó, cửa sổ phòng vẫn là treo chuông gió, trên bàn là một lọ thạch thảo hắn bảo người đặt từ trước, để nó ngồi xuống giường hắn hỏi nó
- Em thích không?
- Uhm!
- Em nghỉ ngơi đi, anh xuống nói người làm thức ăn cho em nha? - hắn ôn nhu nhìn nó, có thể thấy tình cảm của hắn với nó nhiều thế nào.
Hắn vừa xuống nhà thì có hai người cũng vừa tới, hắn biết họ sẽ đến nhưng đâu cần nhanh thế
- Gia Tùng chị em đâu? Sao anh….
- Ngồi xuống đã - hắn đến bên sofa ngã lưng nhẹ
Từ từ đem mọi chuyện kể cho Hải Phong và Du Thanh nghe cuối cùng hắn chốt lại một câu
- Khi nào chân cô ấy khỏi bọn mình sẽ kết hôn
- Cái gì?– Thanh Và Phong tròn hai con mắt, há 2 cái miệng rộng nhìn hắn
- Khép miệng lại, có gì mà ngạc nhiên thế chứ?
- Cậu…. câu không biết… - Hải Phong cứ ấp a ấp úng
- Thôi em lên thăm chị
- Cô ấy nghỉ rồi mai em quay lai đi
Nói rồi hắn không để cô nói gì thêm mà quay qua chỉ đạo mọi người làm cái này cái kia, lúc quay ra nhìn thì Hải Phong đã kéo Du Thanh về lúc nào, hắn biết Hải Phong muốn nói gì chứ, đâu phải Phong chưa từng nhắc hắn. Nào là có 1 đứa trẻ đã gần 4 tuổi gọi nó là mami “mami không phải mẹ đâu chắc là con cô ấy” hắn phản bác lại thế đấy, đứa trẻ còn gọi một người tên Jay, Jack gì đó là papa “mami đi với papa không phải ba, cô ấy đâu gọi là ông xã? nên đâu chắc họ có quan hệ gì”……. hắn đề tìm cách phản bác lại những gì Phong nói nhưng không có nghĩa hắn không lo, hắn lo nó nhớ lại lo nhưng người nào đó được gọi là người thân của nó sẽ mang nó đi khỏi hắn… Mệt mỏi hắn nằm hẳn lên sofa
……
Nhẹ nhàng đẩy cử bước vào tay bưng khay thức ăn, thấy nó đã thức đang ngồi ngắm chuông gió rung trước gió, hắn thở ra nhẹ nhõ, cứ không thấy nó hắn lại có nỗi sợ rằng nó biến mất, chỉ khi nhìn thấy nó trong tầm mắt hắn mới thở phào nhẹ nhõm được đôi chút.
- Em ăn đi, đói rồi phải không - hắn dịu dàng
- ….. – nó gật đầu
Tuy cắm cúi ăn nhưng nó cảm giác được sức nóng hay bên má mình toả ra mà nguyên nhân là kẻ kế bnê cứ nhìn nó như sợ chớp măt cái là nó biến mất sao ấy
- Đừng nhìn, kì cục…
- hahaha anh nhìn vợ anh có gì mà kì hả?
- vẫn chưa đám cưới ai là vợ anh – nó đáp trả trong khi vẫn cúi đầu mà ăn
- em biết trả treo anh rồi hả? cứ lo em không nói chuyện với anh hihi vẫn là thích em đanh đá hơn, mà em ngẩn đầu lên đi coi chừng lọt vô tô canh bây giờ - hắn trêu chọc nó
- anh …. – nó tức giận ngốc đầu dậy với tốc độ ánh sáng ( cò nổ xíu) quá bất ngờ không kịp né vì lúc nãy hắn cứ ghé sát mặt nó mà trêu. Môi nó phớt môi ai đó, xấu hổ nó cúi gằm mặt tiếp
Bị nó làm đơ mấy giây sau đó hắn phá lên cười,
- Hahaha còn bảo không phải vọ anh, vậy ai mới hôn trộm anh? Hahaha
- Tui …tui…
Nó thì cà lắp bắp, mặt đỏ hơn gấc, hắn thì ôm bụng lăn ra giường cười. Nó giận vớ cây nạng đầu giường định chống đi
- Em đi đâu thế? - hắn qauy ngoắt chạy lại
- Ra ngoài
- Haizzzz
- …………
Hắn vứt phăng cây nạng bế nó lên đúng tư thế hồi sáng đưa nó vào phòng này mặt nó la oai oái không ngoan như hồi sáng. Hắn đưa nó ra xích đu trắng ngoài vườn đặt nó ngồi một bên rồi hắn ngồi cạnh nó. Nhìn lên bầu trời đêm bầu trời hôm nay rất đẹp nha có cả 1 “giàng đèn ngôi sao” nhấp nháy trên ấy, buổi tối ở đây thật tĩnh lặng có 1 mùi hương nào đó thoang thoảng được gió mang đi khắp khu vườn. Những muộn phiền trong lòng nó tự nhiên biến mất nó ngã đầu vào vai hắn.Hắn cũng thế có thể cùng người con gái hắn yêu ngồi ngắm sao, người mùi hương ngọc lan trong vườn, để những cơn gió nhẹ đùa giỡn trên mặt còn gì bình yên hạnh phúc hơn thế. Chỉ mong hạnh phúc này chợt đến chợt đi như làn gió, khẽ khàng hắn choàng tay ôm nhẹ nó lại ngước nhìn bầu trời đầy sao.
Hắn cẩn thận đặt nàng công chúa của mình lên giường vì cô đang say giấc nồng, mặt cô hiện rõ hai chữ “thư thái”.miệng mỉm cười hình như cô đang có giấc mơ đẹp.
- Ngủ ngon nhóc, giấc mơ đẹp của em có anh không? - đặt trộm một nụ hôn nhẹ trên môi nó hắn vội ra ngoài.
Gần 1 tháng trôi qua ngày nào hắn cũng tìm đủ trò cho nó vui, hắn rất bất ngờ khi nó chắp nhận Du Thanh như một người bạn, người em gái nhưng với ông vương thì nó lại khác, còn nhớ lần đầu ông đến thăm nó.Nó đã la hét rồi lết trốn trong một góc phòng nó sợ ông ta. Tinh thần hoảng loạn cực độ hắn phải dỗ mãi nó mới chịu buông mảnh vỡ thuỷ tinh trong tay ra khi lấy để “tự vệ.” Mỗi lần nhìn thấy ông ấy là nó cứ nép sau lưng hắn…. còn không thì đồ trong nhà hắn không cần gắn cánh mà cứ bay vèo vèo. Nên hắn đã có một quyết định là ông vương đừng đến gặp nó nữa, để bảo đảm nó không làm tổn thương mình hay người khác và nhà hắn không cần mua đồ mới liên tục, vì nó dùng làm phi tiêu. Mặc dù đau lòng nhưng ông Vương phải chấp nhận sự thật rằng vết thương ông gây ra cho nó quá lớn đến nỗi dù không biết ông là ai nó vẫn rất căm ghét.
Nếu bỏ qua việc nó đối với ông Vương như thế thì nó hoàn toàn là cô nhóc hơi đanh đá xíu cũng chanh chua tí nhưng đôi lúc nó dịu dàng lắm lắm…. là hắn nhận xét thế đấy. Hắn cũng không hiểu sao người bên công ty nó không thắc mắc việc nó mất tích,có lẽ họ nghĩ mọi việc đã đi vào quỹ đạo nên không quan tâm… Điều đó không làm hắn quan tâm nhiều, điề hắn quan tâm là bây giờ hắn và nó đang bị Du Thanh cùng Hải Phong “ chia rẻ” ngày nào cũng đến rồi tíu ta tíu tít với nó.
Hôm nay cũng không ngoại lệ họ cũng đến rất ư là sớm lên tận phòng lôi chăn của nó và hắn ra. Số là Du Thanh chỉ định lên thăm nó ai ngờ thấy hắn trong chăn của nó thì “nổi trận lôi đình” tốc chăn ném hắn ra ngoài( cò: công nhận thanh “hiền” ghê). Sau đó cô được nó phúc đáp lí do rất ư củ chuối của hắn là vì tối qua trời mưa có sấm chớp hắn sợ nên xin qua ngủ ké, hắn thề là chỉ ngủ thôi không làm gì cả, nên nó mới rủ lòng thương mà cho ngủ nhờ. Cô cứ há hốc mà ngạc nhiên. Còn Hải Phong ngồi kế bên hắn muốn cười mà không dám làm mặt cứ đỏ lựng lên.Mặt hắn đen hơn bao công vì bị phá đám đã vậy cô thì ngối bà tám với nó, Hải Phong cứ cười khì khì chốc chốc lại huých hắn lại rù rì
- Này cậu sợ sấm chớp từ khi nào thế?
Lườm Hải Phong một cái cháy mặt, hắn lại chuyển ánh mắt dịu dàng đến nó
- Ông già em muốn ăn trái cây, anh đi gọt đi – nó gọi hắn đấy vì hắn gọi nó là nhóc nên nó gọi lại vậy cho bỏ ghét
- Sáng sớm mà ăn trái cây? - hắn nhìn nó
- Em muốn ăn – nó trưng bộ mặt siêu dễ thương ra, lại chum cái miệng nhỏ hai má cứ phúng phính kết quả là hắn đổ cái rụp
- Anh đi liền hihi
- Cậu làm mất mặt đàn ông quá đó há há- Hải Phong chọc hắn
- Cậu nhìn phía sau mình đi hẳn nói - hắn.
Hải Phong theo lời hắn quay lại,lại cảm giác sát khí phía sau thì thấy Thanh đang phùng mang trợn má nhìn mình rất chi là “tình cảm”
- Em yêu em cần gì? - Hải Phong toe tét
- Anh đi phụ anh Tùng đi sẵn đem nước ra luôn – cô ra lệnh – mà anh Tùng với chị cũng ghê quá đi có tình cảm thì cũng coi hoàn cảnh chứ trước mặt em út mà lại…. - cô quay sang nó chọc ghẹo.
Sở dĩ cô có thể thoải mái như vậy vì cô đã thông suốt nhìn thấy hắn yêu thương nó như thế cô biết mình không thể xen vào, quay đầu nhìn lại cô thấy Hải Phong luôn bên mình cô quyết đinh cho cả 2 một cơ hội. Và theo như chúng ta thấy thì 2 anh chàng uy phong lẫm lẫm bây giờ đã là nô lệ của chị em nhà nó.
- Cậu chủ bác sĩ tới ạ! - một cô hầu vào thông báo
- Mời vào đi
Sau khi cắt bột cho chân nó và kiểm tra, nó được bác sĩ thông báo là chân bình phục, và sức khoẻ bình thường. Hắn cười vui mừng, nó thì thử đứng lên nhảy tưng tưng liền bị hắn quát một cái làm nó muốn rớt tim, nhưng vì hắn nói đúng nên nó không dám cãi, lủi thủi lại ngồi với Du Thanh cúi gầm mặt, Thanh với Phong không dám bênh nó,cũng đành im re. Nhìn nó như thế hắn phì cười không nhịn được
- Thưa cậu có người bên công ty cần gặp cậu – cô hầu gái vào thông báo sau khi tiễn bác sĩ về
- Bên công ty? Uhm cho vào đi - hắn không biết là ai mà lại đến nhà lúc này
Người thanh niên bước vào, làm cho cả bọn sững người trừ nóvẫn đang ngơ ngác.Người bước vào không ai khác là Ken, Ken đã biết chuyện của nó rồi sao? Ken đến mang nó đi khỏi hắn sao?.....