Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?

Chương 24



- Nhỏ “trốn..”/ sếp “ mùa…”- câu đầu tiên hắn và người con gái được chỉ định coi mắt, cả hai “ngây thơ con nai tơi” nhìn nhau “đắm đuối” không thốt nên lời, chắc đã trúng phải “tiếng sét ái tình” (suy nghĩ của hai bên trưởng bối)

Còn thật chất là cả hai do quá bất ngờ mà không nói được câu nào cứ thế 4 mắt nhìn nhau vô tình làm “vui lòng” hai bên cha mẹ. “sao lại là "nhỏ trốn trại?" Hải Phong có biết vụ coi mắt này không trời?” mặt lạnh tanh nhưng lòng đang dậy sóng. Nếu người khác thì hắn còn có thể thẳng tay “đá bay” nhưng nhỏ thì … dù sao cũng là em của Hải Phong, lại làm việc chung…Tuy nhỏ khá mạnh mẽ và vô tư nhưng…

“không ngờ là anh ấy, hihi vậy là kể cả ông trời cũng giúp mình rồi, mình sẽ nắm bắt cơ hội này sưởi ấm trái tim anh ấy ” nhỏ ngồi phía đối diện, hai má cứ ửng hồng không thôi. Hai nhân vật chính thì hồn thả tận đâu đâu, chỉ có hai bên cha mẹ là hỉ hỉ hả hả vì sắp có “rễ quý dâu hiền”. Tới khi nghe cô hắn bảo đưa nhỏ đi chơi hắn mới vội vàng kéo hồn về với thực tại.

Hắn như cái máy nghe theo cô mình chở nhỏ đi, lúc trước đi với nhỏ rất vui vẻ thoải mái nhưng sao bây giờ hắn cứ như đeo lên người cả tấn chì nặng trịch.

- Anh không khoẻ sao? – nhỏ thấy hắn cứ im lặng vẻ mặt suy tư đăm chiêu

- Hải Đăng này!

- Dạ …- nhỏ trố mắt nhìn hắn vì đây là lần đầu tiên hắn gọi nhỏ bằng tên mà lại là chất giọng dịu dàng như thế này nữa



- Thật ra anh… - hắn cứ ngập ngừng không biết nên nói thế nào “mày sao thế này hả Gia Tùng”

- Anh không muốn kết hôn với em?

- Anh…

- Vì cô ấy…?

- Nhưng cô ta đã có chồng chưa cưới cũng chính cô ta phụ anh vì sao anh phải vì một người không đáng mà tự làm khổ mình

- Hải Đăng..! – hắn gằn giọng có ý đe doạ với nhỏ “Hải Phong cậu đúng là có vợ rồi chuyển thành bà tám luôn”

Ở đâu đó trong thành phố vợ chồng Hải Phong đang “nguyền rủa” kẻ nào nói xấu mình làm cả hai nhảy mũi liên tục

- Được, em không thể phán xét chuyện của hai người, nhưng cơ hội là của em, em sẽ không từ bỏ đâu, em sẽ làm anh yêu em

Nói xong nhỏ bỏ đi một nước không thèm nghe hắn muốn nói gì

………..

Kết thúc hồi ức của mình hắn quay lại hiện tại với nó, nó vẫn như thế “ngủ” say mê.



- Anh phải lấy cô ấy, không phải yêu mà vì trách nhiệm, trách nhiệm của một thằng đàn ông, anh không thể bỏ mặt cổ lúc này, và cũng là vì em, nếu anh rời xa em nếu anh không cố níu kéo em thì có lẽ em đã hạnh phúc bên Jack và con trai mình. Anh nợ Nhã Phương rồi em làm khổ anh, anh lại.. chúng ta kết thúc vòng lẫn quẩn này được không em? Nếu sau này gặp lại chúng ta sẽ đứng ở vị trí ban đầu không hề biết nhau. Có lẽ đó là điều cuối cùng anh làm vì em người con gái anh yêu kiếp này, không thấy anh em sẽ tỉnh lại mà không trốn chạy nữa đúng không? – hắn vẫn một mình bên giuờng nó độc thoại,

Khẽ cuối người hắn hôn lên trán nó, một giọt nuớc mắt nghịch ngợm từ mắt hắn rơi xuống khoé mắt nó, lăn dài thấm gối. Hắn dứt khoát đứng dậy đi về phía cửa, hắn không biết rằng giọt nuớc mắt nghịch ngợm đau thuơng của mình còn rủ rê thêm những giọt nuớc mắt của nó hoà làm một lăn dài. Hắn không biết rằng sau hơn một tháng nằm bất động, những ngón tay nó vừa mấy máy cử động. Hắn hoàn toàn không hay biết,

Một mình đi lang thang trên phố đêm ( đi bộ nhá) người khác nhìn vào sẽ thấy hắn rất ung dung, đủng đỉnh dạo phố đâu ai biết tận sâu trong hắn cứ rỉ máu không ngừng, hắn không biết là bản thân đã tích đức gì hay gây nghiệt gì kiếp trước mà những cô gái bên hắn, không chết thì hôn mê, và bây giờ cả nhỏ lại có nguy cơ sống cuộc sống tàn tật suốt đời. Nếu không vì hắn thì có lẽ bi kịch đã không nhiều như vậy, nếu hôm đó nhỏ không lao ra cứu hắn thì có lẽ kẻ chịu cảnh tàn tật là hắn, nếu không yêu hắn nhiều thì nhỏ đã không thể bỏ mặc mạng sống mà cứu hắn. Tình nghĩa này hắn trả thế nào đây?

Mãi suy nghĩ hắn khôn để ý thấy có vài tên bất hảo đang đi về phía mình

- Này công tử bột ( chưa biết bột hay sắt à) cho ít tiền mua thuốc coi – một tên ra mặt xin đểu

- …. – hắn không nói gì hếch mắt nhìn hắn rồi lướt đi như không có gì

- A thằng này láo, đánh nó cho tao

Thế là bọn chúng 5 tên lao vào đánh đấm hắn túi bụi ( mất mặt quá) thất ra bọn này hắn mất chưa đầy 5’ đã xử lí xong nhưng hắn không buồn động tay, mặc cho chúng đánh đấm “ đánh tốt, tốt nhất là đánh chết luôn đi, tao sẽ hậu tạ tụi bây”

Đánh cả buổi mệt đừ người, chúng bắt đầu vơ vét, chúng lấy hết tiền mặt, một số thứ có giá trị trên người hắn. Hắn mặc cho chúng lấy, nhưng cái không nên lấy nhất chúng cũng lấy, sợi dây chuyền của hắn. Mặt dây chuyền làm bằng bạch kim hình trái tim rỗng, sợi dây này của hắn với sợi dây của nó năm đó là một cặp theo kiểu “tim lồng tim”, hắn gượng dậy bước đi loạng choạng chưa vững nhìn bọn chúng giận dữ

- Trả đây!

- Mày nói gì? – tên cầm đầu ngoáy ngoáy lỗ tay ra vẻ không nghe



- Tao nói là trả lại cho tao, bàn tay bẩn thỉu của tụi bây sao dám chạm vào nó hả? – hắn quắt mắt trừng trừng nhìn bọn chúng

- Ha ha ha tụi bây nghe nó nói kìa, trả hả? Mày có thấy ai cuớp xong còn trả lại không? Đồ điên – một đám hỗn tạp cất tiếng cười hô hố

Chúng không biết chọc trúng “thú dữ” rồi, nên cứ nghênh ngang huơ huơ sợi dây trước mặt hắn. Hắn điên tiếc xông tới đánh tên đó ngã nhào, mấy tên kia thấy thế cũng xông vào đánh, nhưng lần này hắn không đứng yên chịu trận nữa mà tả xung hữu đột đánh bọn chúng “thừa sống thiếu chết” vội ném lại sợi dây mà dìu nhau chạy, hắn lúc này cũng đã thương tích đầy người, lết thân nhặt lấy sợi dây chuyền, ôm chặt sợi dây vào lòng “đây là thứ duy nhất…”

Lại tiếp tục lết thân về nhà miệng không ngừng lẫm bẩm

- Nguyên Gia Tùng hôm nay đã chết, ngày mai sẽ là một người khác đến bên em Hải Đăng, xin lỗi…

Hắn đem “chiến tích” của mình về nhà, khiến bà nội và cô của hắn một phen kinh sợ, hắn không nói hay giải thích điều gì chỉ lẳng lặng lên phòng nằm mặc cho ai muốn chăm hay sóc gì đó. Nhìn hắn mà bà hắn không khỏi xót xa, đau lòng “tôi đã làm gì nên tội để trời trừng phạt cháu tôi thế này” bà ôm ngực uất ức kêu trời

Hắn biết bản thân bất hiếu đã không làm vui lòng nội mà còn suốt ngày khiến nội lo lắng buồn rầu vì mình. Hắn nhìn chiếc chuông gió treo ở cửa sổ? (hắn qua phòng nó ngủ) căn phòng mà ngoài hắn không ai được bước vào.Cố tìm lại hơi ấm của “ai đó” nhưng mãi không được hắn cứ như đứa trẻ lật đi lật lại trên giường, lấy ra mấy viên thuốc an thần uống cho dễ ngủ “ngày mai con sẽ là cháu ngoan của nội, của dòng họ này”, hắn chìm dần vào giấc ngủ khi thuốc phát tác…bên ngoài từng cơn gió kéo những hạt mưa như vỗ về giấc ngủ cho hắn..

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv