Hắn đưa nó về phòng, thấy nó như thế Du Thanh lo cuống lên, Bọ thì nước mắt ngắn nước mắt dài. Hắn cũng vẫn là im lặng không nói gì “phải đem em bỏ vào túi thì ta mới có thể an tâm sao hả nhóc? Sao hết chuyện này tới chuyện kia khiến ta lo lắng thế này haizzzz”
Tạm gác chuyện riêng tư lại, hắn và anh bắt tay lo chuyện công trước dù sao cũng đã bỏ ra nhiều tâm tư cho show diễn lần này không thể lơ là được.
Địa điểm cuối cùng được chọn để biểu diễn là ngoài bãi biển vào buổi sáng. Vì chủ đề lần này là Gia Đình nên ngoài người mẫu nữ thì có cả người mẫu nam và các em nhỏ. Phần kịch bản đã phổ biến cho tất cả, chỉ còn chờ xem các người mẫu sẽ biểu diễn thế nào để có thể thu hút sự quan tâm của quan khách, khách mời lần này không chỉ là những người tên tuổi nổi tiếng hay thành đạt như các show diễn thời trang thường thấy…. mà còn có nhưng người rất ư bình thường. Đây là ý tưởng ban đầu của nó trước khi gặp tai nạn sau khi nghiên cứu thì cả anh và hắn đều muốn thực hiện tới cùng.
Du Thanh và Jessica đều là người mẫu nổi tiếng nên không thể làm ai bẻ mặt, vì thế mà vị trí đứng của cả hai đều ngang bằng nhau phải xem tài năng của ai cao hơn thì người đó chính là vedette trong lòng khán giả.
chuyện ở hồ bơi nó cũng tìm anh giải thích giúp Jessica, nhưng anh vẫn thờ ơ. Thật ra lúc bình tĩnh suy nghĩ lại thì anh đã hiểu mọi chuyện anh trông nom Jessica khi chỉ là một cô bé thì lẽ nào anh không hiểu tính cô? Tuy miệng mồ có lúc cay nghiệt nhưng bụng dạ không phải là xấu. Chỉ là anh muốn “thuận nước đẩy thuyền” dùng chuyện lần này dập tắt đi tình cảm của cô, để cô thấy rõ anh là người tãn nhẫn thế nào đừng nên ảo tưởng, cũng là muốn tốt cho cô. Nhưng anh không biết rằng phụ nữ một khi bị tổn thương họ rất khó lành…. Cái này lại là người nói hữu ý mà người nghe lại vô tình…
*
Gió biển thật mát, ban đêm thì càng mát hơn (lạnh thí mồ) nếu mà nói ngăm sao hay ngắm trăng thì trong thành phố náo nhiệt xa hoa kia sẽ không bằng ngoài biển lồng lộng này rồi. Bầu trời thật thoáng đãng lại có cảm giác bầu trời nơi đây rất gần biển nha. Nó lén ra ngoài bãi biển một mình trải tấm thảm nhỏ nằm ngắm sao mấy vì sao này cũng rất gần có cảm giác đưa tay ra là có thể nắm lấy. Bất giác nó nhớ tới bộ phim của hàn quốc có tựa đề rất hay “ Hái sao cho em”
- Nếu là anh có hái sao cho em không? – nó khe khẽ hỏi như có hắn kế bên mình “ây ây lại suy nghĩ lung tung rồi”
- Em muốn ai hái sao ình?
Nó giật mình ngồi dậy ngoái lại phía sau khi nghe tiếng anh, không nói gì anh lại kế bên nó ngồi phịch xuống ngửa mặt ngắm sao. Không nhìn nhưng anh cảm gíac được nó không tự nhiên mà có vẻ bức bối lo lắng không yên
- Yên tâm anh ta bận xoay sở với “fan hâm mộ” không ra đây đâu - lời anh nói có phần chua chát, anh với nó sao lại thành ra thế này?
Nó im lặng không nói gì tiếp tục ngắm sao, anh thấy lòng mình thật nặng nề, cảm giác anh và nó lúc này sao giống như là đang lén lút ngoại tình.Anh phải trấn an nó để nó bớt lo nếu người ta nhìn thấy, trước đây dù không nói ra nhưng ai cũng đều ngầm hiểu nó là của anh, nhưng ở đời ai đoán được chữ ngờ? Ai biết trước sẽ có một Nguyên Gia Tùng nhảy ra cản lối, rồi còn đặt nhau vào hoàn cảnh thế này,thật khôi hài mà! là ông trời biết trêu ngươi hay chính con người trêu ngươi? Hai con người ở cạnh nhau nhưng lại không hoà cùng nhịp đập con tim suy nghĩ cũng không cùng nhau, không khí này thật tệ
- Bầu trời đêm ở biển thật làm người ta say mê, những ngôi sao kia cũng thật lung linh rực rỡ, nhưng hai ngôi sao sáng nhất đẹp nhất đã hoá thành đôi mắt em rồi!
Anh bỏ lại câu nói đó với nó rồi đứng dậy rời đi. Nếu cứ ở lại bên nó thế này anh sẽ quên mất điều quan trọng là nó hiện tại không nhớ anh nữa anh với nó chỉ là người quen bình thường, mà đem nó ôm chặt trong lòng như trước. Nó lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ quật cường nhưng anh biết sâu thẳm trái tim nó rất yếu đuối rất cần được chở che, những khi trong không gian rộng lớn vắng vẻ thế này nó càng cần được che chở. Nhưng nàng công chúa nhỏ bé của anh đã không cần anh nữa rồi nàng đã có hoàng tử của mình. Chàng kĩ sĩ như anh có phải tới lúc rút lui hay không? Là do anh đã chọn lựa mà, sao lúc này lại thấy đau?
Lúc trước khi Nhã Phương hỏi anh nếu được làm hoàng tử và kĩ sĩ của công chúa anh sẽ chọn người nào. Anh đã không do dự trả lời là kĩ sĩ vì theo anh hoàng tử sẽ có rất nhiều công chúa còn kĩ sĩ sẽ mãi trung thành với một người duy nhất. Lúc đó Nhã Phương đã cười anh ngốc vì kĩ sĩ sẽ không được lấy công chúa, nàng ấy sẽ chỉ lấy hoàng tử mà thôi.
Câu chuyện tuổi thơ làm anh xót xa, có thật công chúa chỉ có thể cùng hoàng tử chàng kĩ sĩ chỉ có thể đứng bên lề hạnh phúc nhìn họ? ai có thể giúp anh trả lời cho anh câu hỏi này.
Nó vẫn không nhúc nhích có gì đó ướt ướt trên má là mưa bất chợt hay sương đêm? Không biết, nó mặc kệ không muốn suy nghĩ nữa, “nhắm mắt ngủ xíu đã” (trời ạ ngoài biển đem khuya thanh vắng đấy, lỡ mà….)
- Cô em nằm đây một mình buồn thế, để anh đây bầu bạn nhá - một giọng đàn ông khàn khàn vang lên
- Anh dám đi tán gái sao? – nó không mở mắt giọng đều đều vang lên “muốn ngủ cũng không được”
- Phát hiện rồi à, hihi - hắn nằm xuống bên nó cười ngây ngô
Trên người hắn có mùi hương đặt biệt, nó vừa ngửi đã nhận ra vậy mà hắn còn bày trò chọc nó. Hình như hơi lạnh nó vùi đầu vào ngực hắn như đứa trẻ cần sự che chở. Nó kể cho hắn nghe suy nghĩ của mình
- Em coi anh là mẹ sao? - hắn nhảy dưng lên với suy ngĩ kì quái của nó
Nó bảo các con vật khi mở mắt chào đời nếu thấy cái gì đầu tiên thì sẽ coi đó là mẹ mình. Liên tưởng đến mình nó bảo khi nó mở mắt nó nhìn thấy hắn đầu tiên nên… đó cũng là nguyên nhân khiến nó tin tưởng hắn.
Hắn thật bó tay với nó, mãi đuổi theo mấy suy ngĩ kì quái đó của nó mà hắn xém quên chuyện quan trọng. lấy ra một sợi dây chuyền mặt trái tim, trái tim được làm bằng pha lê trong suốt bên trong trái tim đó là tên của nó. Bao bọc lấy trái tim là đường gân bạc.
- Đẹp quá! – nó nhịn không được thốt lên
- Gả cho anh!..được không? - hắn xoay nó lại nhìn vào mắt nó
Nó không nghĩ hắn sẽ nhanh chóng cầu hôn như vậy, nó vẫn chưa chuẩn bị, mọi thứ bất ngờ làm nó không biết phải nói gì làm gì lúc này. (anh này kì nhỉ?cầu hôn gì mà lại là dây chuyền?không phải nhẫn sao?). Thấy nó cứ ngẩng ngơ không lên tiếng hắn khẩn trương
- Em sao thế? Hay em không…- hắn không dám nói hết câu chính hắn cũng đang rất lo sợ sợ nó sẽ từ chối.
- Em ….không… không xứng đáng với anh, em… - nó cúi đầu né ánh nhìn của hắn
- Hi em làm anh rớt tim đó nhóc, em xứng đáng hoàn toàn xứng đáng, em là người con gái duy nhất cả cuộc đời này anh yêu biết không? đừng nói mấy lời ngốc nghếch,hãy trả lời anh lấy anh, làm vợ anh được không
- Anh không hối hận chứ - nó ngước đôi mắt đã mọng nước nhìn hắn
- Anh sẽ hối hận nếu không lấy em làm vợ - hắn nhìn nó say đắm
Nó ôm cổ hắn đặt lên môi hắn nụ hôn thật sâu, thay cho câu trả lời. Hắn cũng rất vui mừng đáp trả nồng nhiệt cả hai quyến luyến triền miên ở bãi biển. hắn cười không kéo miệng được vì hạnh phúc đã cận kề bên hắn rồi
Hắn cho nó biết là bà nội hắn 1 tuần nữa sẽ về Việt Nam (dự định của bà ấy là ép hắn lấy vợ để bà có chắt bồng) hắn cũng nói với bà chuyện của nó và muốn bà lần này về làm chủ cho hắn cưới vợ. Hắn là cháu độc tôn của gia đình, bà hắn đã giục cưới vợ lâu mà hắn cứ lần lựa mãi lần này hắn lại tự nguyện bà còn gì vui mừng hơn. Bà còn tiếc là không bay về ngay ấy chứ!
Thiên thời địa lợi nhân hoà hắn đều có đủ hôn nhân này hắn cầm chắc rồi, chỉ mong thời gian mau mau tới để hắn rướt nó về nhà. (vốn dĩ đã bị anh đưa về nhà còn gì)