Lúc Trinh Nương bị Nhữ Dương vương đặt lên giường, cổ áo mở rộng, Trinh nương sống chết xô đẩy Nhữ Dương vương:
- Dừng tay, buông tay.
Nhữ Dương vương ngẩng đầu nhìn Trinh Nương, trong mắt là tràn đầy dục hỏa.
Nàng cảm thấy bị khinh nhục? Nhữ Dương vương không tin lại hôn lên người Trinh Nương.
Trinh Nương nâng tay đấy đầu Nhữ Dương vương:
- Vương gia, ngươi muốn ta phải đàu đâm tự sát sao?
Nhữ Dương vương buông lỏng Trinh Nương, xoay người xuống giường, có chút xấu hổ, tự sửa sang lại y phục.
Cũng biết vừa rồi hắn quá mức càn rỡ, mạo phạm Trinh Nương, xấu hổ giải thích:
- Ta cùng nàng là lưỡng tình tương duyệt, bản vương nhất thời có chút... Trinh Nương, nàng hãy an tâm ở lại vương phủ dưỡng thương, bản vương sẽ không như thế nữa.
Trinh Nương giữ chặt cổ áo, giống như khó xử luyến tiếc nhìn Nhữ Dương vương, sau đó đưa lưng về phía hắn, thì thào nói:
- Ta kính trọng vương gia, cũng thỉnh vương gia tôn trọng ta, ta không muốn khiến người bên ngoài nghị luận, đợi vương gia chọn ngày cầu thú đàng hoàng, thiếp thân sẽ hầu hạ vương gia.
Nhữ Dương vương nói:
- Nàng hãy nghỉ ngơi trước đi, bản vương muốn nhìn thử xem là ai dám to gan thương tổn ngươi, bản vương không sẽ bỏ qua cho nàng.
Trinh Nương ôn nhu nói:
- Tình thâm ý trọng mới chứa nhiều cử chỉ điên cuồng, nàng...Cho dù nàng cao quý thì cũng chỉ là nữ tử tằm thường lạc vào võng tình mà thôi, vương gia, ta đã bình an, tất cả mọi chuyện không càn truy cứu nữa.
- Nàng tâm địa thật thiện lương, việc này cứ giao cho bản vương xử lý, nếu ngay cả nàng mà cũng không bảo hộ được, bản vương còn làm Nhữ Dương vương làm gì.
Lúc Trinh Nương quay đầu, đã thấy Nhữ Dương vương đi tới cửa, Trinh Nương nói:
- Vương gia, ta có việc muốn nói.
Nhữ Dương vương dừng lại:
- Nếu nàng cầu tình cho nàng ta...
Trinh Nương ngồi dậy:
- Ta muốn cầu vương gia tìm một vị ma ma đáng tin cậy đến đây nghiệm thân.
- Trinh Nương.
Nhữ Dương vương rống to một tiếng, trong mắt tràn đầy thất vọng:
- Bản vương không hề nghi ngờ trinh tiết của nàng, nàng tội gì phải để ma ma nghiệm thân, vũ nhục tín nhiệm của bản vương đối với nàng? Bản vương vẫn muốn nàng...Mạnh Trinh Nương.
Trinh Nương thống khổ lắc đầu:
- Cũng vì vương gia đối với ta là tình thâm ý trọng, ta cần phải lấy thân trong sạch phụng dưỡng vương gia, ta biết vương gia là người rộng lượng, không phải sợ vương gia...Là Trinh Nương không thể nói rõ, cũng không đành lòng nhìn vương gia bị người khác nghị luận, vương gia, nghiệm xem rõ ràng, ta cũng có thể yên tâm thoải mái gả vào vương phủ, nếu...Ta thà chết, cũng không liên lụy đến vương gia.
- Bản vương không đáp ứng, Trinh Nương, bản vương tin tưởng nàng.
Tình cảnh lúc Trinh Nương thủ tiết rất thảm thiết vẫn hiện rõ ràng trong đầu hắn.
Nhữ Dương vương kiên quyết phản đối:
- Nàng đừng nghĩ nhiều, hãy nghỉ ngơi đi.
- Vương gia, ta van cầu người.
Trinh Nương nhu nhược quỳ gối trên mặt đất, nước mắt trong suốt chảy dài trên khuôn mặt:
- Vì tương lai của chúng ta, lúc này hãy nghiệm xem rõ ràng đi, cầu người.
Nhữ Dương vương không biết nên nói cái gì mới phải, qua một lúc lâu, lúc Trinh Nương ngẩng đàu lên, Nhữ Dương vương đã đi rồi.
Vân Nhi nâng đỡ Trinh Nương đứng lên, trong lòng lo lắng, hắn sẽ đáp ứng sao? Hay là hắn thật sự tin tưởng nàng?
Trong lòng Trinh Nương biết rõ là sai lầm, cũng biết không nên chờ đợi.
- cửu tiểu thư, sao người phải khổ như vậy? Vương gia cũng không có nhắc đến, mà người lại muốn mời ma ma nghiệm thân.
- Ngươi không hiểu, hiện tại hắn không nói, nhưng tương lai thì sao?Một khi nhàn ngôn toái ngữ truyền ra ngoài, một hai người nói hắn không cần thiết phải tin tưởng, nhưng nhiều người nói...Không phải sự thật vẫn là sự thật, lúc này ta chủ động nhắc tới, chính là muốn chứng minh trong sạch của ta, ta không thẹn.
(Yul: nhàn ngôn toái ngữ có hai nghĩa
1. không bằng lòng, không thỏa mãn, không căn cứ (lời nói)
2. Những lời nói không quan hệ tới việc chính,nói tào lao, tán nhảm)
- Nhưng để ma ma nghiệm thân, cửu tiểu thư sao có thể chịu được khuất nhục này?
Lúc này khuôn mặt Trinh Nương cũng trắng bệch, ôn nhu nói:
- Nhắm mắt lại sẽ trôi qua, ta coi như...
Coi như xuyên đến Thanh triều, có rất nhiều nữ xuyên đều trải qua chuyện nghiệm thân này, Vân Nhi nói:
- Lúc động phòng hoa chúc, có lạc hồng không phải đã đủ chứng minh ròi sao? Vương gia còn có thể không tin người?
- Lạc hồng cũng có thể làm giả, trong lòng hắn vẫn tòn tại kiêng kị.
Trinh Nương vẫn chờ được ma ma đến nghiệm thân, cởi y phục nằm trên giường lạnh như băng
Trinh Nương nhắm mắt, cười khổ tự giễu, ngươi kỳ vọng cái gì? Nam nhân cổ đại sao có thể không coi trọng trinh tiết?
Ngươi thật sự rơi vào kịch bản não tàn, tiểu thuyết ngoại tình cho trượng phu đội nón xanh?
Ma ma nghiệm thân đưa ngón tay vào trong trêu chọc Trinh Nương, di chuyển tìm kiếm.
Tuy động tác mềm nhẹ, nhưng Trinh Nương bị khuất nhục thân thể bạch ngọc mềm mại run rẩy, khuất nhục hôm nay, là vì tương lai sau này.
- Thân thể tiểu thư mềm mại, da dẻ bóng loáng tinh tế, bộ dạng cũng xinh đẹp, bên ngoài thật tốt....
Ma ma nghiệm thân rất chu đáo, di chuyển ngón tay, giọng khinh bỉ nói:
- Lão nô đã nhìn rất nhiều nữ tử, chỉ có tiểu thư trong ngoài đều có thể khiển vương gia hưởng thụ, là vưu vật hầu hạ vương gia, tiểu thư người thật là khít, bên trong vừa chặt lại vừa nóng.
- Đừng nói nữa.
Thân thể Trinh Nương run rẩy lợi hại, ma ma nghiệm thân lau chùi chất lỏng trên tay:
- Tiểu thư có thể đứng dậy, đúng rồi, quên nói một câư tiểu thư có tính lẳng lơ, dễ tiết ra dịch động tình.
Ma ma nghiệm thân không biết Trinh Nương là kế phi tương lai, nghĩ vương gia muốn tìm nữ tử trong sạch để thỏa mãn.
Vì vậy lúc nói chuyện giọng điệu trêu tức, tiểu thư danh môn huân quý sao có thể để hạ nhân nghiệm thân?
Từ nhỏ đã giáo dưỡng trong khuê phòng sao có thể pha trộn với nam nhân?
Lúc Nhữ Dương vương phân phó, cũng không nói thân phận thật sự của Trinh Nương, vì vậy ma ma nghiệm thân cũng không biết lý do Trinh Nương nghiệm thân.
- Tiểu thư hãy nghỉ ngơi đi, sau này đắc sủng, cũng đừng quên lão nô.
Trinh Nương run rẩy mặc lại y phục, chuyện này so với lúc nãy bị Nhữ Dương vương khinh bạc càng khuất nhục hơn:
- Vấn Nhi.
Vân Nhi cho ma ma nghiệm thân hai đỉnh bạc, ma ma phúc thân nói:
- Tiểu thư là tấm thân xử nữ, ta đi hòi bẩm vương gia.
Nàng vui tươi hớn hở rời đi, Vân Nhi ôm Trinh Nương đang khóc nức nở, cũng khóc theo nàng:
- Cửu tiểu thư.
Trinh Nương lau nước mắt, có chút đau đớn chua sót, đem vị trí Nhữ Dương vương kế phi trở thành công việc, xem hắn là lão bản.
Cũng không dễ như nàng đã tưởng tượng, trong đó có khuất nhục, đánh mất tôn nghiêm, có ai hiểu?
Sau khi Nhữ Dương vương biết được tin Trinh Nương vẫn còn là xử nữ, phân phó hạ nhân chăm sóc cho Trinh Nương.
Sau đó hắn đi đến sân viện của Nhàn Nương, đứng trước cửa, hắn lại chần chờ, hắn nên trách tội Nhàn Nương sao?
Vì Trinh Nương đáng lẽ hắn phải trách cứ Nhàn Nương ghen tị, nhưng Nhàn Nương hại Trinh Nương là vì quá coi trọng hắn, ghen tị quá nặng.
Nhữ Dương vương thở dài, vẫn đi vào cửa viện.
Trong phòng giống như có tiếng đàn đang truyền đến, Nhữ Dương vương nghe một lúc, mới vội vàng xông vào, hoảng hốt nói:
- Nhàn Nương.
Ngồi sau đàn cổ là Nhàn Nương nhẹ nhàng nói:
- Mạnh Trinh Nương vào phủ? Sao vương gia không ở với nàng?
- Ngươi...Ngươi không cần đàn nữa, thân thể ngươi không chịu nổi.
Nhữ Dương vương có thể khinh bạc Trinh Nương, nhưng đối với Nhàn Nương, hắn lại không dám làm như vậy.
Dù nàng có suy yếu hơn nữa thì nàng vẫn là Mạnh Nhàn Nương, Nhữ Dương vương thấp giọng nói:
- Nàng là muội muội của ngươi.
- Làm khó vương gia nhớ đến thủ khúc này.
Nhàn Nương nhếch môi:
- Ta cũng không dám có muội muội tốt như Mạnh Trinh Nương.
- Vương gia cũng từng đọc sử sách, xin hỏi vương gia một câu, Đại Tiểu Chu hậu chắc ngươi cũng không xa lạ đi, Nam Đường Lý Hậu Chủ thật có phúc khí, nhưng Tiểu Chu Hậu...hình như là hoàng hậu vong quốc
Nhữ Dương vương đỏ mặt, Nhàn Nương tiếp tục nói:
- Ngươi có chuyện gì muốn hỏi ta sao?
Ta tính để nàng gả cho vương gia làm kể phi, cũng ngóng trông vương gia cùng nàng cầm sắt cùng minh, nhưng vương gia, ta còn chưa có chết đâu, vương phỉ vẫn còn, thì người nào có thể vào hậu viện của vương gia? Người nào có thể ở lại Toái Ngọc Hiên?
- Ta thấy nàng ấy bị thương, nên lo lắng đưa vào vương phủ, bản vương không trách tội ngươi, Nhàn Nương, tất cả đều đã qua, bỏ đi có được không?
- Ta Mạnh Nhàn Nương chưa từng làm, sao có thể nói đã qua?
Mạnh Nhàn Nương nâng cao giọng:
- Lúc trước người trên đàu quả tim của ngươi ta cũng không động thủy Mạnh Trinh Nương đáng giá để ta động thủ sao?
Nhữ Dương vương nhìn Nhàn Nương:
- Là hiểu Vâm, là hiểu lâm.
- Vương gia, cho ta công đạo đi, ta thanh bạch gả vào vương phủ, ta không muốn bị nói là đố kỵ làm dơ bẩn Nhữ Dương vương phỉ.
- Bản vương sẽ điêu tra rõ ràng, cho ngươi công đạo.
Nhữ Dương vương xoay người rời khỏi, đã đi rất xa mà bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng đàn của Nhàn Nương.
Trinh Nương khiến hắn quý trọng, Nhàn Nương lại làm hắn đau lòng, loại đau đớn này giống như đau tận xương tủy, Nhàn Nương kiêu ngạo như thế sao có thể dùng thủ đoạn hèn hạ.
- Chủ tử.
Nhàn Nương nói:
- Nói với Yên Nhiên, ta đã an bài xong, Nhữ Dương vương nhất định sẽ tra kiểm.
-Dạ.
Tiếng đàn của Nhàn Nương uyển chuyển trầm thấp, nàng cười nói:
- Nếu Trinh Nương dám tiến vào Nhữ Dương vương phủ, là nàng nghĩ ta không chấp chưởng được vương phủ?
Ta sẽ nói với nàng, vương phi lúc nào cũng là vương phỉ, nàng dám tiến vào, thì phải trả giá đại giới.
- Vương gia sai người nghiệm thân cho cửu tiểu thư, nói là tấm thân xử nữ chưa mất.
Nhàn Nương đạn sai một âm tiết, có chút kinh ngạc, cũng có chút thất vọng nói:
- Đường đường tiểu thư Mạnh gia, vì muốn Nhữ Dương vương tin tưởng, lại để ma ma hạ lưu nghiệm thân, nàng thật sự làm nhục thanh danh trăm năm của Mạnh gia. Nàng coi tiểu thư danh môn là cái gì? Là ca kỹ nô tỳ sao?
- Phụ thân nhất định chưa từng dạy dỗ nàng, tiểu thư Mạnh gia bị hoài nghi trinh tiết. Không phải tự sát, cũng không phải nghiệm thân, mà là chém giết người dám hoài nghi nàng.
Nhàn Nương dừng tay, nhạc khúc im bặt, Nhàn Nương vỗ về dây đàn:
- Nếu nàng không xem ta là tỷ tỷ, nếu nàng không xứng làm tiểu thư Mạnh gia, ta sẽ dựa theo thủ pháp của ca kỹ, ngươi cầm An Miên Hương đi đến Toái Ngọc Hiên, ta...Muốn máu xử nữ của Mạnh Trinh Nương.