Sau khi Yên Nhiên vào cung tham gia Trâm Hoa yến hội, tuy không có tài nghệ bằng các quý nữ danh môn, từ lâu đã thành danh.
Nhưng Yên Nhiên dựa vào một khúc Phượng Hoàng Niết Bàn, đã hoàn mỹ diễn tấu ra phong tư phượng hoàng dục hỏa trọng sinh giương cánh bay cao, nhạc khúc ý cảnh không ai có thể sánh bằng.
Không phải ai cũng có cơ hội Niết Bàn trọng sinh, một khúc này khiến thế nhân ấn tượng.
Mà Yên Nhiên lại còn bầu bạn bên người An Ninh công chúa, khiến Yên Nhiên càng được coi trọng.
Hoàng hậu nương nương vẫn luôn đối xử không mặn không nhạt với đám danh môn quý nữ.
Nhưng đối với Yên Nhiên lại có thêm mấy phần yêu mến, hay nói chuyện với nàng.
Điều này càng tăng thêm địa vị của Yên Nhiên, người bên ngoài hỏi An Ninh công chúa, có phải Yên Nhiên là đồ đệ của nàng, An Ninh công chúa tiếc nuối nói:
- Ta rất muốn nhận Yên Nhiên, nhưng người có thể làm sư phụ của nàng chỉ có thể là Nhữ Dương vương phi.
Yên Nhiên được thế nhân khen ngợi, sau khi nàng hồi phủ, cũng không thấy gì vui sướng, tự nhốt mình ở trong phòng.
Một làn lại một làn đạn tấu Trường Tương Tư, Nhu Nương đứng ở cửa nghe một lúc, rồi lắc đầu thở dài rời đi
Yên Nhiên trưởng thành, nhưng cũng có rất nhiều phiền não, có khi Nhu Nương lại muốn nữ nhi như lúc ban đầu, vĩnh viễn không biết đời người gian khổ.
Tiếp nhận quyền cầm giữ hậu viện từ tay Nhàn Nương, thái phi cũng không thể xử lý mọi chuyện bằng lực của mình.
Nàng cũng không thể bãi bỏ quy củ do Nhàn Nương chế định ra, dù sao vương phủ ở trong tay Nhàn Nương rất phú quý và tôn quý.
Còn dần dần trở thành đệ nhất danh môn trong kinh thành, nàng biết nặng nhẹ.
Trừ phát tác với vài hạ nhân mà ngày xưa xem không vừa mắt, thì nàng chủ trì vương phủ cũng không khác gì Nhàn Nương.
Lúc này vương phủ nằm trong tay nàng, không cần xem sắc mặt của nhi tức.
Nhữ Dương vương thái phi cảm thấy hết sức thỏa mãn, nàng giờ này ngày này mới có quyền hành đầy người.
Cũng vì trượng phu không tin nàng, bỏ qua nàng đem vương phủ giao cho Nhàn Nương.
Hôm nay đối với nàng mà nói mười mấy năm uất khí rốt cục cũng bình phục.
Tâm bình khí hòa, tâm nhãn sẽ cao thêm một tầng, Thái phi tâm tâm niệm niệm muốn làm vương phủ vĩnh viễn phú quý.
Nàng cũng không khó chịu với Nhàn Nương nữa, đối với chuyện Nhàn Nương lựa chọn Yên Nhiên cho tôn tử cũng không quá mức chán ghét như lúc đầu.
Nhất là nghe nói Yên Nhiên được đế hậu yêu thích, An Ninh công chúa coi trọng.
Bất quá thái phi vẫn kiên trì muốn Triệu Duệ Kỳ phải thú Văn gia tiểu thư.
Nàng chỉ có một tôn tử là Triệu Duệ Kỳ, có tổ mẫu nào mà không đau tiếc tôn tử?
Trước kia vì có khúc mắc với Nhàn Nương, lại biết không thể mượn sức tôn tử, nên đối với hắn có chút lãnh đạm.
Dạo này, Triệu Duệ Kỳ không chỉ có tình trạng thân thể chuyển biết tốt, mà học kỵ xạ cũng rất xuất chúng.
Triệu Duệ Kỳ có thời gian sẽ đến bầu bạn bên cạnh thái phi, cùng nàng đánh bài, nhàn thoại việc trong phủ.
Trong lúc đó tổ tôn hai người thân mật hơn một chút, lúc nói chuyện phiếm Triệu Duệ Kỳ sẽ nói đến chổ tốt của Yên Nhiên, thái phi từ từ phai nhạt thành kiến với Yên Nhiên.
Yên Nhiên trong lời Triệu Duệ Kỳ là hoạt bát, ngây thơ, hiếu thuận, chân thành.
Tuy thái phi vẫn nghĩ để Yên Nhiên làm thế tử phi thì hơi kém, nhưng lão ma ma bên cạnh nàng rất nhiều năm lại khuyên giải nàng:
- Nếu đối với mọi chuyện mà thể tử phi không cần người quan tâm, sao người còn có lạc thú?
Thái phi cân nhắc một lúc cũng thấy có lý, giống như Nhàn Nương, nào có chịu nghe nàng nói?
Văn gia tiểu thư nhìn thì dịu dàng kính cẩn nghe theo, nhưng biết người biết mặt không biết tâm.
Yên Nhiên dễ dàng khiến nàng nhìn thấu vui giận, so với người bằng mặt không bằng lòng thì tốt hơn nhiều.
Quan trọng nhất là Yên Nhiên có thể mang đến sự chú ý của đế hậu, điểm này khiến thái phi rất vừa lòng.
Tuy nàng vẫn không lập tức tỏ thái độ, nhưng có khi nàng sẽ sai người đưa cho Yên Nhiên một ít đồ vật này nọ.
Sau khi lão ma ma khuyên nhủ thái phi xong, nhận được rất nhiều bạc do Triệu Duệ Kỳ ban thưởng.
Hơn nữa Triệu Duệ Kỳ còn ra mặt giải quyết chuyện thị phi của nhi tử nàng.
Sau khi Nhàn Nương nghe xong, vui mừng nở nụ cười, Triệu Duệ Kỳ không phải chỉ sủng nịch Yên Nhiên, mà hắn còn hiểu rõ hàm nghĩa của hai chữ bảo vệ.
Nửa tháng sau, Nhữ Dương vương xử lý chuyện ở Giang Nam, ước định sang năm sẽ thú trắc phi vào cửa, sau đó hắn mang theo ân nhân cứu mạng hồi kinh.
ở trước mặt Nhàn Nương, Nhữ Dương vương có chút xấu hổ, giải thích nói:
- Không phải bản vương không tuân thủ hứa hẹn, mà thật sự là nàng đã cứu bản vương, ta vốn định đem nàng lưu tại trong nhà, chờ cưới trắc phi xong sẽ nâng nàng vào cửa, nhưng mà, ngoại gia của nàng...Bản vương thật sự lo lắng.
Nhàn Nương ở bên trong bức rèm che Lưu Ly, nhìn thiếu nữ đang nhám hai mắt cúi đầu đứng im
Thân thể ốm yếu tới gàn đệm ngồi, trong mắt hiện lên hứng thú:
- Là nàng cầu vương gia mang nàng trở về?
- Không phải.
Nhữ Dương vương mê muội nhìn dáng vẻ nhu nhược, khiến hắn muốn yêu thương Nhàn Nương.
Lúc rời khỏi kinh thành, hắn vẫn nghĩ tới Trinh Nương, nhưng càng tưởng niệm Nhàn Nương nhiều hơn.
Nàng rất cần hắn bảo hộ, cả đời Nhàn Nương ngang ngược cương cường, trước lúc lâm chung lại lộ ra dáng vẻ nhu nhược thật khiến Nhữ Dương vương quyến luyến.
Sợ Nhàn Nương hiểu lầm hắn, Nhữ Dương vương giải thích nói:
- Nàng cố ý ở lại ngoại gia, chỉ là thấp giọng khóc xin khẩn cầu bản vương đừng quên nàng, Hoài Châu rất nhiều điêu dân, bản vương lo lắng phụ mẫu nàng...Lo lắng bọn họ đem nàng xứng cho người khác, nói thế nào thì nàng cũng là ân nhân cứu mạng bản vương, vì bản vương hút độc rắn, cũng coi như là người của bản vương.
Sau bức rèm che, thiếu nữ nghe thấy lời này, liền quỳ xuống đất, kính cẩn thành thật cúi đầu, giọng run rẩy:
- Nô tỳ không dám cầu làm vương gia phu nhân, khẩn cầu Vương phi điện hạ chấp thuận cho nô tỳ hầu hạ vương gia, vương gia đối với vương phi là tình thâm ý trọng, nô tỳ không dám hy vọng xa vời...Chỉ là tình thế bức bách, nô tỳ không có cách nào trơ mắt nhìn điện hạ bị chết vì rắn độc...Không phải vương gia có lỗi với vương phi điện hạ, là nô tỳ khiến cho hai người khó xử.
Đôi mắt lượn lờ hơi nước, nàng khẽ nâng đàu, nhìn về phía Nhữ Dương vương không hối không hận không oán.
Nàng nhìn ra Nhữ Dương vương rất để ý Nhàn Nương, có chút tán thưởng vương gia là người si tình.
Nhàn Nương híp mắt, nhẹ giọng nói:
- Hoài châu không chỉ có nhiều điêu dân, còn có rất nhiều oán nữ si tình, vương gia đụng phải nàng?
Nhữ Dương vương nói:
- Nhàn Nương, là bản vương không đúng, mang người vè mà không nói với nàng một tiếng.
Lời này coi như là giải thích đi, Nhàn Nương càng hứng thú, vuốt vuốt làn váy, Nhàn Nương nói:
- Ngẩng đầu ta xem.
- Nô tỳ gặp qua vương phi điện hạ.
Trước mặt nàng là một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, tuy không so được với đám di nương trong phủ có da thịt trắng nõn, nhưng lại có hơn mấy phần phong thái mạnh mẽ.
Có thể thiết kế cục diện vây khốn Nhữ Dương vương, Nhàn Nương đối với nàng cũng có chút kỳ vọng.
Dựa theo mưu trí của nàng, cũng đủ làm Trinh Nương bận rộn một chút, nàng hầu hạ Nhữ Dương Vương sớm hơn Trinh Nương gần ba năm.
Lại có ân cứu mạng, nàng không phải là người có thể dễ dàng quét dọn.
- Ngươi cứu vương gia một mạng cũng đã cứu toàn gia chúng ta, một khi vương gia xảy ra chuyện không may, vương phủ sẽ suy sụp.
Nhàn Nương nói lời cảm tính, Nhữ Dương vương cầm tay Nhàn Nương, an ủi nói:
- Ta không sao.
Nhàn Nương nói:
- Trước khi ta an bài ngươi ở trong vương phủ, thì ngươi phải học quy củ ở vương phủ, không phải ta khỉnh thường ngươi, dù sao người ngươi hầu hạ lại là Nhữ Dương vương, ta sẽ sai người giáo dưỡng ngươi thật tốt, sau khi trắc phi vào cửa, ngươi chính là vương gia phu nhân, tuy ủy khuất ngươi, nhưng sau này nếu ngươi sinh nhi nữ, vương gia cùng kể phi sẽ thỉnh phong(tăng cấp) cho ngươi.
- Vương phi điện hạ.
Sao nàng có thể ngờ được, vị vương phi trước mặt này...Mệnh đã không còn lâu.
Lúc nàng nhìn thấy Nhàn Nương, nàng đã có chút hối hận, mẫu đơn chói mắt như vậy, làm sao còn để ý tới nhánh hoa ven rừng? Vương gia rất dễ quên nàng.
- Nô tỳ nguyệný hàu hạ vương phi điện hạ.
- Thôi, ngươi có phần tâm này là được rồi, ngươi hầu hạ vương gia thật tốt, học tốt quy củ, trong vương phủ còn có vài vị di nương, qua hai ngày nữa ta sẽ an bài ngươi đến gặp các nàng, ngươi cùng các nàng cũng không giống nhau, ngươi không chỉ là ân nhân của vương gia, mà còn là ân nhân của chúng ta.
Nhàn Nương cười rộng lượng phân phó:
- Mở tư khố của ta, lấy ra mười thước gấm vóc, mười thước gấm Tứ Xuyên, bốn bộ trang sức, sáu hộp trân châu trụy giác, lấy viên Dạ Minh châu lúc ta xuất giá mang theo cũng đưa cho nàng, coi như là tấm lòng cảm kích của ta.
- Nô tỳ...Nô tỳ khấu tạ đại ân của vương phi điện hạ.
- Ngươi dẫn nàng đến bái kiến mẫu thân, khẩn càu mẫu thân an bài chỗ ở cho nàng.
- Tuân mệnh, vương phi.
Để các nàng rời đi, Nhàn Nương nói với Nhữ Dương vương:
- Trong phủ mẫu thân phải thay ta gánh vác trách nhiệm, mẫu thân còn để ta an tâm tĩnh dưỡng, ngay cả thỉnh an cũng miễn, mỗi ngày đều phái người đến hỏi thăm tình trạng của ta, ta thật có lỗi với mẫu thân, đáng lẽ nàng phải an hưởng tuổi già, lại phải vì ta mà lao tâm lao lực.
- Mẫu thân sẽ không trách nàng.
Nhàn Nương rũ mi, lông mi dài che lấp đôi mắt:
- Vương gia đã đi một đường dài vất vả, hãy trở vè Lạc Ngọc Đảo nghỉ ngơi đi, có cái gì muốn nói...Ngày mai nói...
- Nhàn Nương.
Nhữ Dương vương nâng cằm Nhàn Nương lên, thương tiếc nói:
- Nàng vẫn cứ quật cường như thế... Bản vương lưu lại được không?
Nhàn Nương cố nén tức giận:
- Thân mình của ta không thể hầu hạ được ngươi.
Nhữ Dương vương gàn sát vào nàng, đôi môi muốn dán vào hai má gầy yếu của nàng:
- Ta còn có vài chuyện muốn nói với nàng, Nhàn Nương, ta muốn ở lại với nàng.
Trong lòng bàn tay của Nhàn Nương đầy mồ hôi lạnh, bắt lấy đệm chăn, cưỡng chế ghê tởm, đưa mắt nhìn đi nơi khác:
- Ta không thể lây bệnh khí cho ngươi, vương gia, ngươi đi về nghỉ ngơi đi.
Nhàn Nương tránh thoát khỏi Nhữ Dương vương, nằm xuống xoay lưng về phía hắn, thì thào nói:
- Ta mệt mỏi.
Nhữ Dương vương đứng ở trước giường, nhìn Nhàn Nương rất lâu, bi thương, mất mát thở dài rồi xoay người rời đi.
Nhàn Nương tràn đầy nước mắt cay đắng, Giang ma ma đau lòng nói:
- Chủ tử, sao người phải khổ như vậy.
- Thì ra giả làm vẻ mặt như vậy cũng không có khó khăn, ngươi xem ta diễn có tốt không?
Nhàn Nương lau nước mắt, cười nói:
- Một đời này của hắn mới là đáng buồn nhất, tuy cuối cùng ta vẫn thất vọng, nhưng ít nhất cũng biết cái gì là thật tình, hắn đã từng thích ta, ta cũng không phải đơn phương, tương tư.
- Nhưng sau khi ta đi, nữ nhân ở lại bên người hắn, có ai đối xử thật lòng với hắn? Trinh Nương cầu có được một người có thể cho nàng sống an nhàn vinh hoa, hắn mang về vị ân nhân cứu mạng lại cầu phú quý, vậy còn hai vị trắc phi kia, nếu không phải vì gia tộc, thì sẽ không đồng ý gả vào vương phủ làm trắc phi.
- Thật đáng buồn cho Nhữ Dương vương, nếu không có thân phận vương gia, thì hắn còn lại cái gì?
- Chủ tử.
Nhàn Nương nở nụ cười:
- Giả ý vĩnh viễn không thật lòng, ta thật lòng hy vọng một ngày nào đó hắn có thể nhận ra, đáng tiếc ta không nhìn thấy, nếu ngươi thấy hãy đến trước mộ phần của ta nói với ta một tiếng...Không cần, ta đối với hắn vô tình không hận, không niệm không oán, nếu như có kiếp sau, hắn cũng chỉ là người không liên quan mà thôi, vĩnh viễn không ảnh hưởng đến ta.
Nhữ Dương vương hồi kinh, kéo ra cuộc đời tinh quang sáng ngời của Nhữ Dương vương phi, là màn diễn xuất đẹp mắt nhất, hoàn mỹ nhất.