Trinh Nương làm như thế nào chỉ dạy hoàng hậu tạm thời không nói tới.
Lúc Nhàn Nương đi Thanh Lương Điện tĩnh tâm hoàng hậu chủ động khuyên hoàng thượng mưa móc rãi đều hậu cung.
Hơn nữa hoàng hậu còn tuyển vài nữ tử tài đức vẹn toàn vào cung phục vụ hoàng thượng, trong khoảng thời gian ngắn trên dưới hậu cung đều viên mãn.
- Nương nương, bệ hạ cũng không có đặc biệt sủng ái ai chỉ là gần đây ít đi gặp hoàng hậu hơn trước đây.
- Nương nương nô tỳ nghe người ta nói gần đây hoàng hậu nương nương ngủ không yên ổn.
- Nương nương nô tỳ còn nghe nói Nhữ Dương vương phi từng hỏi hoàng hậu có hối hận hay không...
Chỉ có nhắc tới Nhữ Dương vương phi thì Đào Tử mới nhìn thấy chủ tử dời mắt khỏi cuốn sách, Nhàn Nương hỏi:
- Sao nói vậy?
Đào Tử uể oải nói:
- Nãy giờ nô tỳ nói gì người cũng không nghe thấy ô ô...Nô tỳ có nói cũng vô ích a!!!
- Được rồi.
Nhàn Nương nhéo hai má Đào Tử:
- Đào Tử ngoan, mau nói cho ta biết.
- Nô tỳ chỉ là nghe nói, nghe nói năm đó lúc bệ hạ vẫn còn là hoàng tử, tuy cùng Nhữ Dương vương thế tử lớn lên nhưng lúc đó Nhữ Dương vương phi cực lực phản đối chuyện đem nữ nhi gả cho cửu hoàng tử, còn vì hoàng hậu nương nương chọn người có gia thế tốt không nạp thiếp...
Đào Tử che miệng vẻ mặt hối hận. Lại nói chuyện không biết nhẹ nặng, ngay cả tứ hoàng tử còn hiểu biết hơn nàng.
- Chủ tử...
Nhàn Nương nói:
- Làm mẫu thân ai cũng hy vọng nhi nữ có thể hạnh phúc, nàng cũng không hoàn toàn bị phú quý mê hoặc, nhưng nhi nữ có nghe hay không? Nàng nghĩ mình có thể dạy dỗ tốt?
Nhàn Nương biết Trinh Nương không cam lòng, nàng cũng là mẫu thân nhìn thấy nhi nữ bất hạnh, nàng sẽ thương tâm hội khổ sở.
Nhưng vì sao...Vì sao...Không nhìn thấy người khác cũng thương tâm.
Nhàn Nương nói:
- Tứ hoàng tử như thế nào đã hồi phục chưa? Đào Tử?
Đào Tử nhỏ giọng nói:
- Lát nữa tứ hoàng tử sẽ tự nói với người.
- Ừ.
Nhàn Nương muốn khảo sát tứ hoàng tử, mà tứ hoàng tử cũng muốn khảo sát nàng. Nếu cùng nhau hợp tác ít nhất phải có sự tín nhiệm.
Nhàn Nương nhu nhu trán:
- Không dễ làm chứ không phải không thể làm.
- Chủ tử.
- Không dễ làm không có nghĩa là không thể làm, đối thủ càng thông minh ta càng có hứng thú.
Nhàn Nương hưng trí nói:
- Nhữ Dương vương phủ thương lộ...Tuy lúc đầu là do chính phi khai sáng nhưng ở trong tay kế phi...Nàng có hơn vài phần nhân hậu, khó trách thanh danh của kế phi lại dễ nghe như vậy, dùng bạc thải ra bên ngoài thu được lời hay ý đẹp cũng không uổng lực.
Ánh mắt Đào Tử ẩn hiện hoang mang, nghe không hiểu chính là nghe không hiểu.
Nhìn Nhàn Nương dựa người vào nhuyễn tháp, luồn tóc đen rũ lên y phục.
- Chủ tử.
- Đào Tử, người thiện lương sẽ bị bắt nạt, nàng dùng bạc mua lấy thanh danh, nàng nghĩ bạc trong Nhữ Dương vương phủ cũng đã đủ dùng chẳng cần lo lắng... có một số người có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nếu là của ta, một bước ta cũng không nhường.
- Nàng nhường nhịn nhiều lắm, hòa khí sinh tài sao? nếu người cùng ngươi làm buôn bán, lại là người mà ngươi đắc tội không nổi, thì thế nào?
- Nô tỳ không hiểu.
Nhàn Nương nhếch môi:
- Ngươi không cần phải hiểu, người có thể hiểu lời ta nói, cũng không nhiều lắm...Ngươi nói thử xem Nhữ Dương vương phi có thể đắc tội với Ngụy Ninh hầu? Đắc tội thái hậu nương nương? Đắc tội Phó đại nhân?
Không đợi Đào Tử trả lời Nhàn Nương nói:
- Nàng sẽ không, nàng cho rằng dùng bạc mua được hảo cảm của bọn họ là đáng giá. Nhưng tằm ăn lên thương, Nhữ Dương vương còn lại cái gì? Hoàng thượng sẽ mất hứng khi nhìn ngoại gia của thái hậu nương nương cứ chấp nhất kiếm bạc. Nhữ Dương vương vương phi săn sóc như vậy, thiện lương, rộng lượng như vậy. Đương nhiên sẽ nhường nhịn mà không để ý đến tổn thất. Nàng không phải luôn nói Nhữ Dương vương phủ vinh hoa phú quý đều là hoàng đế ban thưởng cho, nàng không biết có vài thứ mất đi vĩnh viễn sẽ không trở về.
(Yul: tằm ăn lên thương trong câu này nghĩa là bị người khác chiếm lấy lợi lộc sinh ý từ buôn bán thương hộ)
Năm đó vì này nọ thương đạo, Nhàn Nương lao lực tâm tư, cân bằng, lợi dụng, tranh thủ, dùng sức, thủ đoạn...
Nàng chu toàn cho quyền quý, lúc đó đối với triều thần hoặc mượn sức hoặc hãm hại, nàng mới có thể đưa thương lộ sinh ý gắt gao nắm chặt trong tay.
Hiện nay Nhữ Dương vương phủ vẫn trước sau như một phú quý vinh hoa, nhưng lúc Nhàn Nương nhàn rỗi đã ước chừng tính ra của cải Nhữ Dương vương phủ cũng không bằng khi đó nàng thu chi, chỉ có thể miễn cưỡng cân bằng mà thôi.
Trinh Nương sẽ không hiểu từng bước sinh ý, không được nhường nhịn, Trinh Nương sẽ không hiểu quan trường thương lộ cấu kết, tất cả không phải đơn giản như vậy.
Vài cửa hàng điểm tâm, vài cái tiểu xưởng là có thể duy trì Nhữ Dương vương phủ phú quý? Thật nực cười.
Nhàn Nương nhìn nhánh cây lắc lư ngoài cửa sổ, phương hướng...
- Khởi phong( nổi gió)vài năm một vòng, suy tính hẳn là đến lúc trên biển...Trên biển...
Đào Tử đem áo choàng khoác lên người Nhàn Nương:
- Chủ tử coi chừng lạnh.
- Đào Tử ngốc!
Nhàn Nương nhéo nhéo hai má của Đào Tử, lúc trước vì có thể hiểu được hướng gió trên biển, hiểu được hướng thuyền, nàng đọc biết bao nhiêu sách? Tìm biết bao nhiêu hải đồ?
Lại càng không ngại học hỏi kẻ dưới, hỏi qua rất nhiều lão thuyền điêu luyện.
Nàng làm được này đó chính là ở trên biển tìm ra con đường an toàn nhất.
- Sóng thần...Trên biển sẽ có sóng thần.
Nhữ Dương vương phủ lập gia đại nghiệp, từ đại tổn thất mà quật khởi... Nhàn Nương nhu nhu trán không biết quản sự do nàng dạy bảo có còn không?
Trinh Nương chỉ lo quét sạch mọi dấu vết về nàng, lão tử kia tính tình cổ quái rất mê rượu, chắc đã bị Trinh Nương đuổi đi.
Thiện lương công chính như Trinh Nương sao có thể dung nạp lão nhân có khuyết điểm?
Nhưng nàng không hiểu, ai mà không có khuyết điểm? Chỉ cần có thể dùng, để ý nhiều làm gì?
Đã nhiều năm như vậy luôn sống bình thuận phú quý nàng nghĩ đã có thể nắm giữ hết thảy...
- Chủ tử tứ hoàng tử đến rồi.
Nhàn Nương nâng mắt nhìn nam đồng cỡ sáu bảy tuổi từ bên ngoài đi vào.
Hắn mặc bào phục hoàng tử theo phẩm chất, Nhàn Nương nhìn ra y phục của hắn phần lớn đã bị tẩy đến bạc màu.
Thân thể tứ hoàng tử gầy yếu, nhưng đôi mắt hữu thần ngũ quan rất giống hoàng thượng.
Tứ hoàng tử đứng trước mặt Nhàn Nương, phản nghịch, ẩn nhẫn, ủy khuất, phẫn nộ…Thần sắc có chút phức tạp chợt lóe rồi biến mất.
- Bái kiến Quý phi nương nương.
Tứ hoàng tử che giấu kinh hãi. Thì ra Quý phi xinh đẹp đến cực hạn, trên đời này làm sao có thể thấy được nữ nhân như vậy.
Phụ hoàng thịnh sủng hoàng hậu nương nương dịu dàng đoan trang cho nên không nhìn thấy Quý phi...
Ý niệm ban đầu trong đầu tứ hoàng tử đều tiêu tán trước mặt Nhàn Nương.
Hắn không lừa được Quý phi, từ lúc nhìn thấy nàng, hắn đã biết hắn không lừa được nàng.
- Ta sẽ không cho người làm thái hậu mặc kệ như thế nào ta cũng không để người làm thái hậu lại càng không nhận người làm mẫu thân vị trí thái hậu nương nương là của nương ta.
Đào Tử há miệng thở dốc tức giận nói:
- Người lòng dạ thật hẹp hòi, chủ tử chưa bao giờ nghĩ tới địa vị thái hậu. Chủ tử từng nói không có muốn ngươi trở thành nhi tử mà nuôi dưỡng. Không phải nô tỳ đã nói rồi sao?
Tứ hoàng tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng Nhàn Nương, nàng đẹp kinh diễm, đôi mắt như liệt hỏa, cực nóng lại như hàn băng lạnh thấu xương, nàng có thể nhìn thấu tâm tư của hắn.
- Ta...Ta...
- Những gì ngươi vừa nói ta sẽ nhớ kỹ.
Nhàn Nương nói:
- Ngươi trở về đi, chúng ta không có gì để nói.
Sắc mặt tứ hoàng tử lập tức ảm đạm, tay chân lạnh lẽo. Cơ hội cuối cùng hắn đã đánh mất.
Hắn oán hận hoàng hậu nương nương rõ ràng không phải là lỗi của hắn, vì sao phải đem cái chết của tam hoàng huynh đổ lên trên người hắn?
Sau khi Quý phi tiến cung, hắn vẫn luôn mong chờ ngày này, cùng Quý phi liên thủ lật đổ hoàng hậu.
Ngay cả phụ hoàng cũng có thể làm Quân lâm thiên hạ, vì sao hắn lại không được.
Nếu Quý phi đủ thông minh nhất định sẽ lựa chọn hắn, nhưng Quý phi rất thông minh, hắn cũng không muốn lừa gạt nàng.
Một người kiêu ngạo như vậy sao có thể ở cư vị thấp.
Là buông bỏ thân mẫu, hoàn toàn vâng theo Quý phi nương nương… hay là tiếp tục kiên trì cả đời vô vọng? Tứ hoàng tử rối rắm.
Nhàn Nương bưng chén trà, nhìn Tứ hoàng tử nói:
- Tứ hoàng tử ngươi còn không đi?
Tứ hoàng tử chậm rãi xoay người chạy nhanh ra ngoài:
- Không được không thể bỏ mẫu thân không thể...Không thể...
Nhàn Nương buông chén trà động tác lưu loát từ trên giường đứng dậy, bước nhanh vài bước tới cửa đại điện.
Nhìn thấy tứ hoàng tử té ngã trên mặt đất. Trong lòng hắn không bình tĩnh cho nên mới như thế, Đào Tử cắn môi nói:
- Chủ tử...
- Ngươi thấy hắn đáng thương? Thấy ta rất vô tình?
Đào Tử lắc đầu:
- Người là chủ tử của nô tỳ, mặc kệ người làm cái gì đối với nô tỳ mà nói vẫn luôn cảm thấy vị trí thái hậu xứng với người. Tứ hoàng tử...Tuy nô tỳ có hảo cảm, hắn rất đáng thương, nô tỳ có thể cho hắn đồ ăn, nhưng sẽ không giúp đỡ hắn khuyên chủ tử.
Nhàn Nương khẽ cười, bung ô che mưa, mấy ngày nay trời oi bức rốt cục cũng đổ mưa.
Nhàn Nương đi đến bên người tứ hoàng tử. Hắn nằm trên mặt đất y phục đẫm nước mưa.
Trên mặt không phân biệt là mưa hay là nước mắt, hắn nhìn thấy đôi giày thêu, ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt mơ hồ là một mỹ nhân tuyệt sắc...
Hắn không biết hắn có còn dũng khí để cự tuyệt một lần nữa hay không.
Nhàn Nương kéo hắn đứng lên:
- Ngươi tẩy rữa sạch sẽ rồi đến gặp ta.
Tứ hoàng tử ở trong mưa thì thào tự nói:
- Không phải nên giúp ta bung dù, không để ta dầm mưa...Từ ái quan ái đến ta...Không phải người nên bày ra loại tình cảm từ mẫu...Không phải nên là như vậy sao?
- Ha ha vì sao ta phải làm như thế?
Nhàn Nương chuyển động cán ô:
- Ngươi không phải là nhi tử của ta, ta cũng không muốn nhận ngươi làm nhi tử. Muốn từ mẫu(mẹ hiền)...Ngươi tìm người khác đi.
- Tứ hoàng tử ta lặp lại lần nữa ngươi và ta là quan hệ hợp tác, ngươi muốn đế vị mà ta...
Nhàn Nương nhìn núi non trùng trùng điệp điệp bên ngoài hoàng cung:
- Mà ta chỉ muốn báo thù, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận dưỡng nhi tử của người khác. Vị trí thái hậu ta không hiếm lạ.
- Là loại người như thế nào mới có thể làm nhi tử của người?
- Ngươi không đủ tư cách.
Nhàn Nương rời đi lưu lại bóng lưng cô lạnh. Tứ hoàng tử yên lặng đứng trong mưa.
- Không đủ tư cách.
Rốt cuộc ai mới có thể khiến cho Quý phi nương nương yêu thương thật tâm, người được nàng quan ái nhất định rất hạnh phúc.
Cuối tháng Nhàn Nương rời khỏi Thanh Lương Điện, hoàng thượng vẫn trước sau như một sủng ái nàng.
Thậm chí còn đem mấy cung phi mới nạp vào cung vứt sau đầu.
Tuy đối xử với hoàng hậu vẫn giống trước kia sủng ái cùng tín nhiệm, nhưng hoàng hậu ở bên cạnh hoàng thượng càng phải cẩn thận.
Là vì Phó đại nhân dâng tấu chương buộc tội, hoàng thượng hạ lệnh vòng cấm uy vũ tướng quân.
Người này là thuộc hạ mà Nhữ Dương vương thế tử tín nhiệm nhất.
Lúc trước vì hoàng thượng đăng cơ mà vào sống ra chết, lúc này lại lấy tội mưu nghịch bị vòng cấm cả đời.
(Yul: vòng cấm là cấm giữ trong phạm vi nào đó, không được ra ngoài.)
Cao thấp trong triều vô cùng chấn động, ngay cả Nhữ Dương vương phủ vẫn luôn được coi là phu thê hài hòa, phụ từ tử hiếu, làm gương mẫu cho dân chúng noi theo, cũng thần hồn nát thần tính.
- Trinh Nương bỏ đi hai mươi vạn lượng bạc, chúng ta tổn thất cũng không nặng. Đừng khóc nữa, bổn vương không trách nàng.
- Vương gia...
Trinh Nương không hiểu, vì sao lại có sóng thần, vì sao chỉ có mình nàng tổn thất.
Nàng đem Thái Bình thương lộ tặng cho đệ đệ của thái hậu nương nương, phụ huynh Quý phi.
Nàng cho rằng này đó mới là đường nguy hiểm.
P/s ??? khổ thế này 1 chương edit 2 lần.