Trinh Nương nghe Minh Yên bẩm báo trong lòng âm thầm sốt ruột, Yên Nhiên thỉnh Bình Nhất Chỉ cứu tứ quận chúa?
Không phải Trinh Nương lo sợ quỷ kế của nàng bị vạch trần, mà nàng không định hại tứ quận chúa bị mất mạng.
Chẳng qua là nàng muốn cho tứ quận chúa một chút giáo huấn, sai khiến nô tỳ hầu hạ dùng chút mánh lới.
Sao lại huyên náo đến mức muốn bỏ mạng? Trinh Nương cũng không hối hận, rưng rưng nước mắt khẩn cầu:
- Vương gia, chàng đi nhìn tứ quận chúa đi.
Nhữ Dương vương không ưng thuận nhíu mày:
- Nhi tức còn trẻ tuổi, nàng cũng hồ nháo theo? Bản vương là đại phu sao? Tứ nha đầu là thứ xuất lại có thể bắt bản vương tự mình đến xem? Nàng tự đi nhìn là được, nếu nhi tức đã thỉnh Bình thần y chắc chắn tứ nha đầu không có việc gì, nếu thật sự có đại sự nàng sai người thông báo cho bản vương.
- Vương gia, chàng là...Là phụ vương của tứ quận chúa, chàng...
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, Trinh Nương khóc không thành tiếng, đột nhiên vọt tới trước mặt Nhữ Dương vương.
Cướp quyển sách trong tay Nhữ Dương vương, Vân Nhi, Minh Yên đều ngây ngẩn cả người.
Vân Nhi âm thầm lo lắng, vương phi lại vì tứ quận chúa mà giằng co với vương gia, thật sự là dọa người.
- Vương phi điện hạ.
Nhữ Dương vương nhíu mày, Trinh Nương nức nở nói:
- Thứ xuất cũng là cốt nhục của chàng, lúc tính mạng của tứ quận chúa nguy nan, chàng có thể thờ ơ sao? Chàng là người nhân từ, vì sao luôn lấy đích thứ phân biệt đối đãi với tứ quận chúa, rõ ràng chàng cũng rất quan tâm đến nàng.
Nước mắt nhỏ giọt xuống mu bàn tay Nhữ Dương vương, Nhữ Dương vương nhẹ giọng nói:
- Trinh Nương.
- Chàng đối xử với tứ quận chúa là từ ái, thiếp không chung tình sai người, chàng không phải là người lãnh khốc vô tình, đúng không?
Hai mắt đẫm lệ mông lung ngóng trông câu trả lời, Nhữ Dương vương có mấy phần động dung:
- Cũng không phải là bản vương vô tình, việc này nàng có thể xử lý tốt, đi đi, nàng hãy ở cùng tứ nha đầu nhiều một chút, cần cái gì thì đến nói cho bản vương biết.
- Vương gia.
Nhữ Dương vương đứng dậy khoát tay lên vai Trinh Nương:
- Ta là trụ cột trong phủ, đích thứ phân chia là quy củ của vương phủ, nàng thiện lương từ ái, bản vương biết, nhưng nàng đã không còn là thứ nữ Mạnh gia, mà là vương phi của bản vương, sau này nàng cũng phải phân biệt đích thứ, hiểu chưa?
Trinh Nương vùi đầu vào trong ngực Nhữ Dương vương, khóc lóc nỉ non, cánh tay Nhữ Dương vương cứng ngắc, chậm rãi vỗ lưng nàng.
Trong mắt có một tia ôn nhu tình ý, khóe miệng Trinh Nương khẽ cong:
- Thiếp sẽ chiếu cố tứ quận chúa thật tốt, chàng yên tâm đi, chuyện Yên Nhiên không thể nghĩ, thiếp sẽ nghĩ thay.
Trinh Nương nhẹ nhàng đẩy Nhữ Dương vương, xoay người bước đến cửa, ngoái đầu nhìn lại cười nói:
- Thiếp chỉ biết vương gia không phải là người ngoan tâm hung ác, thiếp...Một mảnh si tình đã sớm dừng trên thân chàng, là do thiếp đơn thuần hèn mọn muốn khiến chàng cao hứng, chỉ cần chàng được sung sướng, dù thiếp có chịu ủy khuất lớn hơn nữa thì thiếp vẫn có thể thừa nhận.
Lần đầu thổ lộ trước mặt Nhữ Dương vương, hai má Trinh Nương ửng hồng, ngượng ngùng xấu hổ nói:
- Không biết thiếp đang nói cái gì nữa, chàng hãy quên đi.
Trinh Nương vội vàng bỏ chạy ra ngoài, Nhữ Dương vương ngồi xuống, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Sâu trong đáy lòng có chút vui sướng, nàng chung tình với hắn? Là thật hay là giả? Rất ít có nữ tử nào dám đối diện hắn tuyên cáo.
Uyển Như là một, Trinh Nương là hai, cả đời Nhàn Nương cũng chưa từng nói thích hắn.
Nhưng Nhữ Dương vương xác định Nhàn Nương đồng ý vì hắn trả giá sinh mệnh là thật lòng thích hắn.
- Nhàn Nương, ta không có lỗi với nàng, ta đối với Trinh Nương là thương tiếc, nhưng không phải là tình yêu.
Trinh Nương chạy ra khỏi viện, liền dừng chân khôi phục lại sắc mặt lạnh lùng, Vân Nhi chạy tới, Trinh Nương nói:
- Nô tỳ hầu hạ tứ quận chúa không thể để lại, ngươi về phòng lấy ra nhược điểm mà ta đã chuẩn.
- Dạ, chủ tử.
Vân Nhi quỳ gối, vỗ vỗ ngực:
- Mới vừa rồi hù chết nô tỳ, sao người dám làm như vậy với vương gia? Nô tỳ còn cho rằng vương gia sẽ tức giận.
- Ta đã sớm đoán vương gia sẽ không đi nhìn thứ nữ.
- Vậy người còn?
Trinh Nương khẽ cong môi ý tứ hàm xúc:
- Vân Nhi, ngươi không hiểu nam nhân, không hiểu loại nam nhân giống như vương gia.
Trinh Nương nắm chặt tay thành quyền, hiệu quả không sai, tuy không có cách gì khiến Nhữ Dương vương hoàn toàn tiêu trừ nghi kỵ tứ quận chúa.
Nhưng sẽ thay đổi cách nhìn của Nhữ Dương vương đối với nàng, Trinh Nương thấp giọng nói:
- Vì các ngươi cái gì nương cũng làm.
Đi đến sân viện của tứ quận chúa, hai mắt Trinh Nương phiếm hồng bước nhanh vào phòng, lo lắng hỏi:
- Tứ quận chúa? Nàng thế nào? Yên Nhiên, mau nói cho ta biết, tứ quận chúa có bình an không? Bình thần y nói như thế nào?
Tứ quận chúa đã thay đổi y phục sạch sẽ, Bình Nhất Chỉ cũng đã bắt mạch kê dược.
Yên Nhiên ngồi sau bình phong, trong mắt nổi lên lãnh ý nhìn Trinh Nương biểu diễn.
Nhìn Trinh nương xuyên qua bình phong, nhìn nàng từ ái dịu dàng vuốt ve hai má của tứ quận chúa, nhìn nàng cảm tạ Bình thần y, nhìn nàng làm rất nhiều chuyện.
Yên Nhiên nhắm mắt, vì sao? Kiếp trước nàng lại cho rằng Trinh Nương hiền lương từ ái?
Không phải Yên Nhiên không nghĩ mượn chuyện này chèn ép Trinh Nương, tứ quận chúa ra nông nổi này, Yên Nhiên rất muốn giúp nàng báo thù, nhưng là nô tỳ...
Thật giận vì do nô tỳ làm ra, trừ chuyện Trinh Nương an bài sân viện, thì một chút cũng không liên lụy đến Trinh Nương.
Nô tỳ kia gánh vác mọi tội lỗi, Trinh Nương làm việc rất cẩn thận, sao nàng có thể lưu lại nhược điểm?
Vu oan hãm hại, cũng không phải Yên Nhiên không muốn làm, mà là Trinh Nương tâm kế sâu nếu làm không tốt sẽ tự chuốc phiền phức vào thân.
Yên Nhiên là người sắp làm mẫu thân, lúc có thai...Yên Nhiên cố gắng làm cho mình bình tĩnh, nhìn Triệu ma ma ám chỉ nói:
- Đem An Miên Hương mà Bình đại phu đưa tới hãy đốt một ít, tứ muội muội ngủ không an ổn, vẫn luôn gặp ác mộng.
Triệu ma ma giật mình:
- Thế tử phi?
Yên Nhiên gật đầu nói:
- Đi đi, không phải Bình đại phu đã phân phó sao?
- Nếu mẫu phi đã tới đây, tứ muội muội liền giao cho người, Bình đại phu nói bệnh của tứ muội muội không có truyền nhiễm, mẫu phi không cần lo lắng, tứ muội muội vẫn luôn gọi người, người hãy ở cùng nàng đi.
Yên Nhiên đứng dậy, mỉm cười nói với Bình đại phu:
- Ta còn có một chuyện muốn thỉnh giáo Bình đại phu. Bình đại phu thỉnh.
Bình đại phu nói:
- Thế tử phi thỉnh.
Triệu mama đợi Yên Nhiên rời khỏi đây, mới châm An Miên Hương, rồi nói với Trinh Nương:
- Bình đại phu phân phó An Miên Hương nhất định hữu dụng, thế tử phi đang hoài dựng thân mình chịu không được mùi này, loại hương liệu này đối với người bình thường rất có lợi, nô tỳ đem lư hương đến trước giường.
- Tứ quận chúa, vương phi điện đến thăm người.
Tứ quận chúa chậm rãi mở mắt, cầm chặt tay Trinh Nương:
- Mẫu phi, hãy ở cùng...Nữ nhi...Nữ nhi sợ...
Triệu ma ma xoay người rời đi, lúc Trinh Nương còn đang lo lắng, chỉ nghe thấy tiếng Triệu ma ma phân nha hoàn trông cửa:
- Các ngươi nghe rõ cho ta, tứ quận chúa đã có vương phi chăm sóc, các ngươi không được phép quấy rầy vương phi, vương phi điện hạ thiện lương nhân từ muốn ở cùng tứ quận chúa thật lâu.
- Tuân mệnh.
Tiểu nha hoàn ngay cả cửa chính cũng đóng lại, Trinh Nương thiếu chút nữa là bật khóc:
- An Miên Hương...
Đối với người bình thường thì rất tốt, nhưng nàng đang có thai, tứ quận chúa lại gắt gao nắm chặt tay Trinh Nương.
Nếu lúc này Trinh Nương bỏ nàng lại, nhất định vương gia sẽ biết, đến lúc đó...
Trinh Nương rất hối hận vì không nói cho vương gia biết chuyện nàng có thai, nàng là vì Yên Nhiên mới giấu diếm, nhưng Yên Nhiên lại hại nàng.
- Thế tử phi.
Bình Nhất Chỉ thở dài:
- Lòng người khó dò, vương phi tâm tư quá nặng, nàng nhất định sẽ muốn rất nhiều.
Yên Nhiên nở nụ cười:
- Ta cũng không có ý hại người, là chính nàng tự sợ hãi, cả ngày nghi thần nghi quỷ, ngươi đang trách ta?
Bình Nhất Chỉ thu hồi tay bắt mạch, khom người nói:
- Người không có việc gì, hãy yên tâm đi.
- Bình đại phu ít khi vào vương phủ, thỉnh Bình đại phu bắt mạch cho thái phi cùng vương gia.
- Dạ.
Bình Nhất Chỉ đi gặp Nhữ Dương vương, Yên Nhiên cười nhẹ:
- Bệnh của vương gia không thể gạt được Bình Nhất Chỉ, không biết Trinh Nương có thể phát hiện ra manh mối hay không?
Triệu ma ma nói:
- Nhìn tình cảnh này, vương phi sẽ thoát khỏi tứ quận chúa, nàng nhất định sẽ đến trước mặt vương gia, có nghe được hay không, phải xem vận khí của nàng.
Yên Nhiên vuốt tóc:
- Nàng luôn có vận khí rất tốt.
Trinh Nương muốn giữ đứa nhỏ, hay tự tay bỏ hắn? Yên Nhiên thật lòng muốn biết, Trinh Nương rất để ý nhi nữ.
Yên Nhiên biết rõ hơn bất cứ ai, bức nàng tự tay đoạn tuyệt tương lai hy vọng, Yên Nhiên lẩm bẩm:
- Ta cũng là người xấu.