Hạnh Phúc Tái Sinh

Chương 130: Tuyệt hậu



Thế tử phi có thai, Nhữ Dương vương vội trở lại kinh thành, tin tức tốt liền truyền đến tai Nhu Nương khiến nàng cao hứng không thôi.

Vội vàng mang theo dược liệu tự đến vương phủ thăm hỏi, Nhu Nương ngồi bên cạnh Yên Nhiên.

- Ngươi mới mang thai đầu cần phải để ý nhiều một chút, một khi hoài dựng không cẩn thận hỏng thân mình sẽ liên quan đến đại sự cả đời.

Yên Nhiên ngây ngô cười, từ lúc Nhu Nương vào cửa liền thấy bộ dạng của nàng như vậy, Nhu Nương chọc vào trán nàng:

- Ngươi nha.

- Nương, nữ nhi rất cao hứng, thật sự cao hứng.

Yên Nhiên liên tiếp nói mấy câu cao hứng, cũng không đủ biểu đạt vui sướng hạnh phúc của nàng.

Nhu Nương cầm tay Yên Nhiên:

- Tốt lắm, tốt lắm, ngươi đừng lộn xộn.

Lúc Nhu Nương hoài thai Hạo Nhiên, cũng không có cao hứng bằng Yên Nhiên lúc này.

Ở cùng Yên Nhiên thật lâu, Nhu Nương chuẩn bị cáo từ, vẻ mặt có mấy phần muốn nói lại thôi.

Lúc này tiểu nha hoàn cầm điểm tâm dâng lên, quỳ gối nói:

- Là thế tử điện hạ đưa cho người, thế tử điện hạ nói buổi tối hắn sẽ trở về đúng giờ, chuyện kia sẽ không đi.

Nhu Nương hỏi:

- Sao lại thế? Ngươi không cho Kỳ nhi đi?

- Là biểu ca nói ai cũng không quan trọng bằng nữ nhi, hắn xử lý xong công vụ sẽ trở về bầu bạn với nữ nhi.

Nhu Nương vỗ nhẹ tay Yên Nhiên, thấp giọng nói:

- Có lời này ta không định nói, nhìn ngươi cùng Kỳ nhi trôi qua rất tốt, ta cũng yên tâm, nhưng Nhữ Dương vương phủ chỉ có một mình Kỳ nhi là dòng độc đinh, ngươi lại hoài dựng sẽ không hầu hạ được hắn...

- Nương, biểu ca nói chỉ cần một mình nữ nhi, cũng nói như thế ở trước mặt thái phi vương gia.

- Đó là ngươi chưa mang thai, hắn đối với ngươi tốt, ta cũng biết được. Nhưng thân mình người càng ngày càng trọng, chỉ sợ đến lúc đó thái phi sẽ an bài người cho hắn, hoặc là hắn ở bên ngoài....Hay là ngươi hãy an bài hai nha hoàn thành thật nghe lời hầu hạ hắn.

Nhu Nương bình thản nói:

- Lời nói không dễ nghe, nhưng tương lai sau này của các nàng là sống hay chết đều ở trong tay ngươi.

- Không cần, biểu ca không nói nữ nhi sẽ không chủ động đem biểu ca tặng cho người bên ngoài, nếu hắn nói...

Yên Nhiên quật cường cắn môi:

- Cho dù hắn nói nữ nhi cũng không an bài, có thanh danh hiền lành gì đi nữa cũng không bằng biểu ca kề cận bên người.

- Yên Nhiên, sao ngươi có thể có cùng ý nghĩ với An Ninh công chúa? Ngươi không phải là An Ninh công chúa.

Trong mắt Nhu Nương hiện lên đau thương, nếu có thể nàng cũng không muốn nghĩ như vậy?

Nàng chính là đề phòng đám nha hoàn không biết thân biết phận leo lên giường chủ tử.

- Nữ tử sống trong cửa cao gia lớn đều là như vậy, nương cũng không phải là người không thông tình đạt lý, nương sẽ không hại ngươi, dù ngoài miệng Kỳ nhi không nói, nhưng trong lòng khó mà không nghĩ đến. Ngươi không thể giữ hắn bên người, từ nha môn trở về vương phủ sẽ bị người trào phúng, ngươi nhẫn tâm nhìn Kỳ nhi bị người khác chê trách? Nếu xuất môn xã giao, tửu lâu thuyền hoa...Nơi đó có nữ tử nào sạch sẽ, thủ đoạn câu dẫn nam nhân... Nghe lời nương tìm một người thành thật nghe lời làm thông phòng cho Kỳ nhi...

Yên Nhiên kiên quyết lắc đầu:

- Nữ nhi hiểu rõ ý tứ của nương, biểu ca sẽ không cần nô tỳ thị tẩm, cũng sẽ không bị nữ nhân bên ngoài câu dẫn, nữ nhi tin tưởng biểu ca, mọi người đều không tin hắn có thể không cần người khác, nhưng nữ nhi tin.

- Yên Nhiên.

- Nữ nhi tin tưởng.

Nhu Nương lắc đầu thở dài:

- Nha đầu ngốc.

Từ từ rồi khuyên nàng, ngày tháng còn dài, lúc này trong mắt trong lòng thế tử bị niềm vui sướng chiếm cứ vì sắp được làm phụ thân.

Không có dục cầu bất mãn. Nhu Nương dặn dò Yên Nhiên chú ý thân mình, rồi trở về phủ.

Nhu Nương quan tâm nàng, Yên Nhiên biết, nhưng biểu ca yêu nàng như vậy, mà nàng cũng yêu biểu ca, vì sao phải chấp thuận ngoại nhân xen chân vào? Yên Nhiên khó chịu trong người:

- Ọe...Ọe...

Nha hoàn bưng ống nhổ, mới vừa rồi Yên Nhiên ăn bao nhiêu thì phun ra bấy nhiêu, Triệu ma ma đau lòng không thôi:

- Thế tử phi, uống miếng nước đi.

Yên Nhiên uống mấy ngụm nước ô mai mới áp chế được ghê tởm, mệt mỏi nghiêng người:

- Làm mẫu thân đều phải như thế sao?

Nàng vì mang thai mà ốm nghén, cũng là lúc phải an bài thông phòng hầu hạ Triệu Duệ Kỳ.

Mới vừa rồi Triệu ma ma không ở bên cạnh hầu hạ, đương nhiên sẽ không biết Nhu Nương cùng Yên Nhiên nói chuyện gì:

- Qua một thời gian nữa sẽ ổn, một lát nữa lão nô sẽ tự mình đi sắc dược cho người uống, năm đó lúc chủ tử hoài thế tử điện hạ, phun ra so với người còn nhiều hơn, chủ tử nằm trên giường ba tháng, rất vất vả mới ổn định được, lại vì chuyện vương gia ở trên chiến trường mang danh phản quốc...Người không biết, lúc ấy trong kinh thành không ai không mắng chữi Nhữ Dương vương, nhiều người đoạn tuyệt lui tới với vương phủ, thái phi bị bệnh không dậy nổi, hạ nhân trong phủ cũng không ít, lúc ấy vương phủ không phú quý như lúc này, bổng lộc cũng đừng nghĩ đến, hàng hóa đều bị người chèn ép chặn giữ, nếu không phải chủ tử dùng bạc hồi môn thu chi giảm bớt, thì có lẽ vương phủ cũng không mua nổi một lóng gạo bát mì, lúc ấy còn phải chịu danh phản tặc phản quốc.

Yên Nhiên biết lúc đó rất gian nan, vậy mà đại di vẫn có thể bình an sinh hạ biểu ca, nàng...

Luôn rối rắm chuyện thông phòng, thật sự thẹn với đại di. Biểu ca là người trọng tình trọng nghĩa, trải qua hai kiếp Yên Nhiên tin tưởng điều này.

- Triệu ma ma, Tiểu Hồng có việc tìm người.

Triệu ma ma nghe thấy tên Tiểu Hồng, có chút sửng sốt, rời đi một lúc lâu mới trở về.

- Thế tử phi.

Triệu ma ma ý nói có chuyện muốn nói riêng với Yên Nhiên.

- Các ngươi lui hết đi.

- Tuân mệnh, thế tử phi điện hạ.

Nha hoàn hầu hạ bên người Yên Nhiên nghe theo phân phó lui hết ra ngoài, Triệu ma ma nghiến răng nghiến lợi nói:

- Kế phi thật sự là có bản lĩnh, nàng cũng có thai.

Đôi mắt Yên Nhiên đang bình tĩnh liền hiện lên kinh đào hãi lãng( sóng to gió lớn), Triệu Duệ Giác, là hắn sao?

Kiếp trước Yên Nhiên vô tử cho nên nàng rất thương yêu Triệu Duệ Giác, nhưng cuối cùng hắn lại đoạt thế tử vị.

Không phải nói hắn không tốt, được Trinh Nương giáo dục, Triệu Duệ Giác thông minh lanh lợi, quả cảm cơ trí.

Nếu nàng không nói với Trinh Nương chuyện biểu ca sa bàn thôi diễn(bày binh bố trận), hắn vẫn đánh thắng.

- Nàng vẫn là người rất phúc khí.

Yên Nhiên có mấy phần thất vọng, vẫn không thể tránh được Triệu Duệ Giác?

Triệu ma ma đè thấp thanh âm:

- Bình Nhất Chỉ từng nói vương gia không thể có nhi tử nối dòng, chủ tử cũng đã khiến vương gia ghi nhớ sâu sắc điều này, trong lòng vương gia chỉ có thế tử là nhi tử duy nhất.

Lần đầu nghe nói đến chuyện này, Yên Nhiên vô cùng ngạc nhiên, sắc mặt khẽ biến:

- Không có khả năng, Trinh Nương không thể hồng hạnh xuất tường.

Mặc kệ là thích hay không thích Trinh Nương, thì Yên Nhiên vẫn sẽ tin tưởng trinh tiết của Trinh Nương, Triệu ma ma cong khóe môi:

- Chủ tử chính là muốn cho kế phi một lòng muốn sinh hạ nhi tử có thể hiểu rõ ràng, dù nàng sinh nhi tử, thì ở trong mắt Nhữ Dương vương cái gì cũng không phải, mà chỉ là sỉ nhục.

Kiếp trước, Nhữ Dương vương rất yêu thương Triệu Duệ Giác, luôn nói hắn là nhi tử ưu tú nhất của Triệu gia.

Có thể nói là đem hắn sủng đến tận trời, nếu Nhữ Dương vương hoài nghi xuất thân của Triệu Duệ Giác, thì dù hắn có ưu tú hơn nữa cũng không thể dao động được địa vị của biểu ca.

Không đúng, dù hắn có ưu tú cũng không thể xuất sắc hơn biểu ca, đôi mắt Yên Nhiên ánh ngời:

- Triệu ma ma, ta không quan tâm kế phi thật sự có thai hay không có thai, nhưng chuyện vương gia không thể có thêm nhi tử nối dòng phải nói với nàng.

- Thế tử phi...Người...Để cho vương gia tự ra tay không phải rất tốt sao?

Yên Nhiên nói:

- Ta so với ngươi còn hung ác hơn, so với đại di còn ngoan độc hơn, đem quyền lựa chọn giao cho kế phi, ta nghĩ nếu kế phi muốn lưu lại nhi nữ, dựa vào thủ đoạn của kế phi nhất định có thể làm được, nhưng nếu nàng muốn vương gia tin tưởng, sợ là không thể, Triệu ma ma động thủ đi, ta...Ta sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội, vương gia chỉ có một nhi tử là biểu ca.

Lúc đại di bày bố kết cục, Yên Nhiên không biết, có lẽ lúc đó đại di vẫn còn chút lưu luyến Nhữ Dương vương cho nên không đành lòng.

Trinh Nương có thai chính là hồng hạnh xuất tường, đời này Nhữ Dương vương không có khả năng không lâm hạnh trắc phi phu nhân.

Một lần hai lần Nhữ Dương vương sẽ không hoài nghi, nhưng một khi liên tiếp có nữ nhân hoài dựng.

Hậu viện Nhữ Dương vương phủ không phải ai cũng có thể tiến vào, không có khả năng người nào cũng phản bội Nhữ Dương vương.

Lấy ngoan tuyệt chấm dứt hậu hoạn, Trinh Nương sẽ có nhiều biện pháp để lưu lại đứa nhỏ, nhưng có nhiều thủ đoạn hơn nữa cũng vô dụng, Yên Nhiên nói:

- Tốt nhất là nói với Trinh Nương tin tức này dù không dễ dàng, nhưng không phải là không làm được.

- Tuân mệnh.

Triệu ma ma rời đi an bài.

Thừa dịp Nhàn Nương lưu lại người, lúc này Yên Nhiên phải xuống tay, không cần phải sợ biểu ca tranh đấu không lại Triệu Duệ Giác.

Mà nàng cũng muốn để Trinh Nương vào thế khó xử thống khổ, Yên Nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên.

Ngẩn đầu nhìn thấy Triệu Duệ Kỳ đi vào, biểu ca sạch sẽ nho nhã, chuyện xấu xa này hãy để một mình nàng làm.

Nếu sau này chết đi xuống điện Diêm La không được luân hồi chuyển thế, nàng cũng cam tâm tình nguyện.

- Biểu ca.

- Không thoải mái sao?

Triệu Duệ Kỳ đau lòng dịu dàng vuốt ve hai má của biểu muội, nàng gầy đi một ít, Yên Nhiên lắc đầu,

- Không có việc gì.

Dựa sát vào trong ngực biểu ca, Yên Nhiên an tâm nhắm mắt...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv