Sáng sớm hôm sau.
Trinh Nương trằn trọc hơn nửa đêm mới ngủ, nàng thức dậy sớm dùng nước lạnh rửa mặt chải đầu.
Trinh Nương soi gương thấy mí mắt có vần thâm, Vân Nhi đang chải tóc cho Trinh Nương cảm giác Trinh Nương khác thường.
Vương gia đến biệt viện ngày đầu tiên lại nghỉ ở phòng Lý trắc phi, thái phi thì không cho Trinh Nương hầu hạ.
Còn phái hai vị ma ma đến đây, chả trách đêm qua chủ tử ngủ không an ổn.
Vân Nhi không dám nói với Trinh Nương lúc Nhữ Dương vương rời đi sắc mặt âm u rất khó coi, nàng nhìn còn sợ.
- Chủ tử, hôm nay vấn trụy mã kế được không? Dùng đôi phượng ẩn châu mà hoàng hậu nương nương ban thưởng cho người.
- Không cần, trang điểm đơn giản là được, chúng ta ở trong biệt viện không cần xuất môn, làm như vậy rất phức tạp lại mệt mỏi.
Trinh Nương biết cho dù trang dung quý khí hơn nữa cũng không bằng Nhàn Nương.
Nếu mẫu đơn được gọi là vương trong loài hoa thì không phải đóa hoa tầm thường nào cũng có thể sánh bằng.
Nàng không muốn ở trước mặt Nhữ Dương vương gợi lên hồi ức về Nhàn Nương.
Trong mắt Trinh Nương hiện lên cay đắng, lại có thêm mấy phần tiêu sái, nàng không muốn vì Nhữ Dương vương mà phải thay đổi chính mình.
- Dù tương lai sau này của ta phải trông cậy vào hắn, thì ta cũng không muốn mình sống mà phải lấy lòng hắn mỗi ngày.
Vân Nhi biết tính tình chủ tử khác biệt so với nhiều người, nên không nói gì thêm.
Trên đời này dù là hoàng hậu nương nương tôn quý cũng phải dựa vào sự sủng ái của hoàng thượng mà sống qua ngày, không phải sao?
Nàng chưa bao giờ gặp ai có thể ảnh hưởng thay đổi nam nhân, có lẽ chủ tử sẽ là ngoại lệ.
- Hồi bẩm vương phi điện hạ, trắc phi, phu nhân tới thỉnh an người.
Tiểu nha đầu canh cửa cung kính thông báo, Trinh Nương nói:
- Ta miễn cho các nàng không cần đến thỉnh an, không cần theo quy củ hầu hạ ta.
- Không phải nô tỳ lắm miệng, vương phi điện hạ miễn chuyện thỉnh an là không ổn, người là vương phi, mỗi ngày trắc phi phải đến hầu hạ người, tổ tông truyền xuống quy củ cũng không thể vì người thương tiếc trắc phi mà sửa lại.
Cầm ma ma là do thái phi đưa tới đây vừa đẩy ra màn che bước vào cửa, không đợi Trinh Nương nói chuyện, Cầm ma ma chậc chậc hai tiếng:
- Vương phi điện hạ bộ dạng thật sự rất tốt, mi thanh mục tú sợ là tiên nữ trên trời cũng không được như người. Nhưng hiện nay người là Nhữ Dương vương phi không thể trang dung tầm thường, nếu để cho ngoại nhân thấy được sẽ cho rằng vương phủ nhập bất thu xuất, khiến cho vương phi không có trang sức quý trọng để đeo, y phục của người quá thanh nhã, chớ trách thái phi sai nô tỳ đến đây hầu hạ người, toàn thân y phục của người chỉ thích hợp sống trong phủ thanh lưu, nhưng mặc trong Nhữ Dương vương phủ lại có vẻ không đủ khí chất đoan trang.
(Yul: nhập bất thu xuất nghĩa là thu vào không đủ xuất ra, làm không đủ tiêu)
- Người không biết tỷ tỷ của người, cũng chính là tiên vương phi một bộ y phục cũng hao phí trăm vạn hoàng kim.
Cầm ma ma tiến lên phía trước, đến gần hộp gỗ đựng trang sức, vừa xem vừa lắc đầu:
- Trừ ngọc thạch thì chính là trân châu, vàng bạc thiếu, hay là thế tử phi chưa đưa trang sức cho người?
Trinh Nương thanh cao điềm đạm cười nói:
- Ta không thích trang sức quá quý trọng, ta thích tự mình trang dung, không cần phải quá phô trương lãng phí, đem vàng bạc đeo hết lên người.
Nàng ẩn hàm ý từ chối, Cầm ma ma có chổ dựa là thái phi, Nhữ Dương vương cũng không sủng ái kế phi nhiều.
Trong vương phủ thái độ của các vị chủ tử đối với kế phi cũng rất bình thường, cho nên Cầm ma ma to gan hơn rất nhiều, lại có thái phi ám chỉ.
- Vương phi điện hạ cũng không thể nói như thế, mặc y phục mộc mạc sẽ không có khí thế, sao có thể lập uy với trắc phi phu nhân? Vương gia cũng không phải không cấp nổi người những ngày tháng xa hoa, người cần gì phải ủy khuất bản thân? Lúc đi ra ngoài xã giao cũng sẽ khiến người ta xem nhẹ mấy phần.
Trinh Nương lạnh lùng liếc Cầm ma ma, Cầm ma ma rõ ràng muốn trang điểm lại cho nàng:
- Hỗn xược, trong mắt ngươi còn có vương phi là ta không?
- Lão nô là vì vương phi điện hạ mà suy nghĩ, người thật sự oan chết nô tỳ.
Nếu Cầm ma ma được thái phi sai bảo đến đây, tất nhiên sẽ không bị một hai câu nói của Trinh Nương dọa phải trở về.
Các nàng ở nơi này lăn lộn nửa đời người, sao có thể là người đơn giản? Cầm ma ma một không tức giận cao ngạo, hai không nhắc tới chổ dựa là thái phi, chuyện Cầm ma ma có thể làm là quỳ trên mặt đất kêu khóc:
- Lão nô là vì vương phi, là vì quy củ trong vương phủ, có vương phi phủ nào mà ăn mặc mộc mạc so với trắc phi phu nhân còn không bằng? Lại có vương phi phủ nào mà không chịu để cho trắc phi thỉnh an hầu hạ? Người là kế phi a, có thể nào...Có thể nào thương tiếc trắc phi? Nếu vương phủ chính thứ không phân, trắc phi so với chính phi còn giống vương phi hơn, thì ngự sử làm sao có thể buông tha cho vương gia? Nội phủ không sửa chữa nhất định sẽ bị chụp tội danh lên đầu, vương gia phải vào cung thỉnh tội, người cũng sẽ bị hoàng hậu nương nương gọi tiến cung răn dạy một hai, Nhữ Dương vương phủ mấy năm nay được tiên vương phi tích lũy thể diện cũng sẽ bị lạnh nhạt phai mờ...Ô ô...Lão nô thẹn với thái phi...Ô ô...
Trinh Nương bị Cầm ma ma khóc lóc in ỏi làm cho đau đầu, nàng chỉ là không muốn ăn mặc theo thông tục phú quý mà bị nói giống như trời sắp sụp xuống.
Phú quý bức người là tốt sao? Có khác gì đám nhà giàu mới nổi? Nhữ Dương vương phủ xa hoa lãng phí như thế thì tương lai sau này biết làm thế nào?
Vương phi quý trọng cũng không phải chỉ dựa vào trang điểm phục sức.
Trinh Nương cũng là nữ nhân, mặc kệ là yêu hay không yêu Nhữ Dương vương thì nàng cũng không muốn tiểu thiếp cả ngày ở bên người lắc lư qua lại.
Nhắc nhở trượng phu của nàng không phải chỉ có một mình nàng, nàng đã nghĩ mắt không thấy tâm không phiền, nhắm mắt làm ngơ.
Cũng có thể bày biện vẻ hiền lành khoan dung với trắc phi phu nhân, có được thanh danh vang vọng, nhưng nghe những lời Cầm ma ma nói, Trinh Nương lại có mấy phần dao động.
Người khác làm như vậy đều có thể đổi lấy thanh danh tốt, sao đến phiên nàng lại là liên lụy đến Nhữ Dương vương?
- Đủ rồi, mới sáng sớm ngươi đã nhao nhao náo náo còn ra thể thống gì?
Vẻ mặt Trinh Nương âm trầm nói:
- Ta là vương phi muốn như thế nào mà không được? Còn cần ngươi lắm miệng? Tuy y phục của ta màu sắc thanh nhã, nhưng có bộ nào mà không tinh xảo? Trang sức khảm ngọc thạch trân châu cũng đều là trân phẩm khó có, phần lớn là do hoàng hậu nương nương ban thưởng, ngươi dám nói không quý trọng? Đem vàng bạc mặc ở trên người, lòe loẹt tỏa sáng đó là phô trương thô tục, ta xuất thân từ Mạnh gia có thi lễ gia truyền, so với ngươi càng hiểu rõ quy củ đúng mực.
- Nếu ngươi vẫn tiếp tục khóc lóc ỉ ôi, thì đừng trách ta vô tình, ngươi được thái phi phái tới đây hầu hạ ta thì chính là nô tài của ta, ngươi còn định ngồi lên đầu ta sao?
Trinh Nương nhấn mạnh hai chữ nô tài, trong khoảng thời gian ngắn trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Trinh Nương giống như mũi kiếm, ánh mắt sắc lạnh khiến cho bọn hạ nhân sợ hết hồn, thì ra vương phi ôn nhu cũng có bộ mặt như thế này.
Cầm ma ma nghẹn ngào nói:
- Tiên vương phi cả ngày xuyên kim mang ngân, y phục ngăn nắp, khí thế bức người, là kinh thành đệ nhất mệnh phụ, người nào dám nói nàng phô trương thô tục? Nàng là tỷ tỷ của người, mà người còn cho rằng nàng phô trương thô tục?
(Yul: xuyên kim mang ngân là mặc vàng đeo bạc)
Nhữ Dương vương vào cửa, nhìn thấy hai vị trắc phi cùng phu nhân đứng thẳng người ở đông thứ gian.
Bộ dáng kính cẩn, nghe lời từ bên trong phòng truyền ra Nhữ Dương vương nhíu mày.
- Vương gia.
Lý trắc phi quỳ gối:
- Thỉnh an vương gia.
Lúc vương gia còn chưa tỉnh dậy nàng đã sửa soạn này nọ đến đây thỉnh an Trinh Nương.
Hầu hạ Nhữ Dương vương rửa mặt chải đầu là nha hoàn của nàng, Lý trắc phi không có được sủng mà kiêu, so với những người có mặt ở đây còn đến sớm hơn.
Khiến cho người khác không bắt được lỗi, Nhữ Dương vương nhìn về phía nàng trong ánh mắt lộ ra một phần khen ngợi.
Là người làm tròn bổn phận biết tuân thủ quy củ, so với Trinh Nương...
Nhữ Dương vương ngồi trên kháng sàng ở gần cửa sổ, Trinh Nương nghe thấy động tĩnh vội vàng đi ra.
Tuy sắc mặt bình thường, nhưng đôi mắt có chút phiếm hồng:
- Vương gia.
Nhữ Dương vương bình thản chỉ vào phía đối diện.
- Ngồi.
Trinh Nương cười điềm đạm ngồi xuống, nhìn về phía trắc phi phu nhân cười hiền lành:
- Đã để các ngươi đứng hầu lâu, ta vốn định để các ngươi miễn thỉnh an cho đỡ vất vả.
Lý trắc phi kính cẩn phúc thân:
- Đa tạ hảo ý của vương phi, trong lòng thiếp rất cảm kích, nhưng huân quý nhân gia có quy củ là thần hôn định thỉnh, thiếp không dám vi phạm.
(Yul: thần hôn định thỉnh nghĩa là sớm chiều thỉnh an)
Nàng tự mình dâng trà cho Trinh Nương, đã có trắc phi dẫn dắt, các vị phu nhân cũng không nhàn rỗi, vội vàng việc trước tiếp bước việc sau.
Trong lòng Trinh Nương có mấy phần kinh ngạc, trắc phi có phẩm cấp cũng sẽ hầu hạ nàng như vậy.
Chả trách Nhàn Nương đến chết cũng không cho trắc phi vào cửa, Trinh Nương vụng trộm nhìn thoáng qua Nhữ Dương vương, cũng không thể rụt rè.
Nhữ Dương vương nhìn thấy Cầm ma ma bước ra đông thứ gian.
- Vương phi cần gì vì bọn nô tài mà tức giận?
Điền trắc phi nói tiếp:
- Nhìn xem, vương phi bị ủy khuất, đôi mắt cũng phiến hồng, dù Cầm ma ma là người do thái phi sai tới giáo dạy vương phi quy củ, nhưng nếu không thích thì đuổi đi là được, thái phi điện hạ thương người, sao có thể vì một nô tỳ mà trách cứ người?
Trinh Nương cắn môi, một màn này dừng ở trong mắt Nhữ Dương vương, Nhàn Nương khi nào thì bị việc nhỏ thế này làm cho khổ sở?
Người là hắn chủ động cầu thú vào phủ, hắn phải cho Trinh Nương thể diện, mềm mại đáng yêu chẳng phải lúc đó hắn đã từng thích?
- Nếu là nô tỳ do mẫu thân đưa tới chổ vương phi, bản vương nể mặt mẫu thân tha cho ngươi một mạng, mới sáng sớm đã ở trước mặt vương phi kêu khóc, trong mắt ngươi còn có tôn ti cao thấp? Kéo ra ngoài đánh hai mươi gậy.
- Dạ.
Cầm ma ma cũng không khóc lóc cầu xin, dập đầu nói:
- Là nô tỳ va chạm vương phi điện hạ, nô tỳ bị trừng phạt là đúng tội, tuy nô tỳ chịu đánh, nhưng chỉ cần có thể khiến cho vương phi điện hạ hiểu rõ quy cũ trong vương phủ, thì nô tỳ cam tâm tình nguyện.
Cầm ma ma giống như dũng sĩ tự bước ra ngoài, chứ không phải bị kéo đi, cũng không liều mạng nhận sai khẩn cầu Trinh Nương thương xót.
Trong phòng mặc kệ là đám nha hoàn hay là trắc phi phu nhân lúc nhìn về phía Trinh Nương trong ánh mắt đều chứa mấy phần khinh miệt.
Thứ nữ vương phi không đủ khí chất tôn quý, lại hẹp hòi, thể diện vương phủ là ở trên người vương phi.
Xem ra kế phi không chống đỡ nổi Nhữ Dương vương phủ, trừng trị một nô tài mà cũng phải để vương gia lên tiếng, bộ dáng lại kiều mỵ thua xa trắc phi tiểu thiếp.
- Vương gia.
Trinh Nương mở miệng nói:
- Việc này hay là để cho thiếp tự xử trí đi.
- Không cần, sau này nếu còn ai dám mạo phạm nàng cứ việc hạ thủ sửa trị, nàng là Nhữ Dương vương phi không phải ai cũng có thể bắt nạt khi nhục, mẫu thân có hảo ý sai Cầm ma ma đến bên cạnh nàng, lúc này ma ma đã chịu roi gậy sau này sẽ nhớ kỹ, một lát nữa bản vương sẽ đi gặp mẫu thân, chỉ cần các nàng không dám hỗn xược là được.
Nhữ Dương vương có ý bảo hộ Trinh Nương, nhưng vương gia nhúng tay vào sẽ khiến người khác xem thường Trinh Nương.
Liếc nhìn y phục Trinh Nương đang mặc, y phục tinh tế, nhưng hắn lại cảm thấy thiếu mấy phần quý khí.
Trước kia thích nàng vì nàng cao nhã có khí chất giống như cốc u lan, thương tiếc nàng thân là thứ nữ ngày tháng trôi qua không dễ dàng.
Nhưng nay đã có được Trinh Nương, Nhữ Dương vương lại cảm thấy cốc u lan cao nhã không trấn giữ được vương phủ.
Nếu nàng mặc như vậy mà xuất môn, thật sự thương tổn đến thể diện của vương phủ.
Lại nhìn thoáng qua cách ăn mặc của trắc phi, nếu để các nàng xuất môn có thể khiến ngoại nhân hiểu lầm Nhữ Dương vương sủng thiếp diệt thê, trắc phi ăn mặc so với Trinh Nương còn tốt hơn nhiều.
Từ trên xuống dưới xem trạch đấu đùa bỡn tình cảm, từng đọc tiểu thuyết gia đấu, nhưng Trinh Nương cũng không phải sẽ trở thành cao thủ trạch đấu.
Huống chi nàng còn xuyên qua triều đại mất quyền lực(k có trong lịch sử), không thể ra chiêu với trắc phi phu nhân.
Trên vai Trinh Nương như có một tòa núi đè nặng, nếu nàng mất sự sủng ái của Nhữ Dương vương, thì ngày tháng sau này ở trong vương phủ sẽ bị người cắn xé đến xương cốt cũng không còn.
Những lời mới vừa rồi nói ra lại không lấy được lòng Nhữ Dương vương, nàng chỉ có thể thay đổi chủ ý.
Trinh Nương bày ra bộ dạng mà Nhữ Dương vương thích nhất, dịu dàng tươi cười:
- Làm phiền vương gia lo lắng, một lát nữa thiếp sẽ tự đi thỉnh tội với thái phi.
- Nhi tức không đưa trang sức cho nàng? Trang sức lỗi thời không phù hợp phong cách vương phi.
- Có đưa, chỉ là thiếp không thích nên không dùng.
Trinh Nương ngượng ngùng cười nói:
- Thiếp chỉ thích đơn giản u tĩnh.
Nhữ Dương vương thở dài:
- Là bản vương làm khó nàng, nhưng nếu nàng đã gả vào vương phủ thì vẫn nên dựa theo quy củ mà làm.