Trinh Nương không phải là người vì phú quý mà động tâm, nhưng nàng cũng là nữ nhân.
Ai mà không muốn gả cho người anh tuấn tài phú, phu thê nghèo hèn phải bề bộn trăm việc.
Tuy nàng dùng thủ đoạn, tất cả cũng chỉ vì con đường sống mà thôi, Trinh Nương khẽ đẩy rèm che, vụng trộm nhìn ra bên ngoài đánh giá.
Tám người nâng kiệu đều mặc y phục màu đỏ, đám người ở phía trước mở đường cầm tám đèn cung đình.
Theo sau là nha hoàn mặc hồng y đang cầm các loại lễ vật ngụ ý cát tường.
Tám vị ma ma trang sức chỉnh tề vây quanh kiệu hoa, Yến ma ma cùng Hỉ ma ma đi gần sát kiệu, ở hai bên đường có binh lính ngăn cản dân chúng chen lấn xem náo nhiệt.
Trinh Nương dù có lạnh nhạt hơn nữa, thì lúc này trong lòng không kiềm chế được mà mừng rỡ.
Ánh mắt dừng lại trên thân ảnh cao to đang cưỡi ngựa ở phía trước, Nhữ Dương vương mặc bào phục vương gia trên người, rộng lớn vai lưng, uy nghi khí thế.
Trinh Nương đỏ mặt trong lòng có chút tâm an.
Nhữ Dương vương đầu đội vương mạo(mũ vương gia), Trinh Nương cố ý xem nhẹ lời đồn đãi nói Nhữ Dương vương một đêm đầu bạc vì tình.
Ở trong mắt nàng Nhữ Dương vương ổn trọng thành thục, lại chịu nền giáo dục phong kiến sĩ phu.
Dù Nhàn Nương để lại đám trắc phi thiếp thất ngáng đường, thì bọn họ có năng lực tới đâu?
Trinh nương yên lặng buông mành che, khăn voan rũ xuống, trước mặt nàng là một mảnh đỏ sậm.
- Ta là chính thất vương phi, các nàng dám lướt qua ta sao? Người trong vương phủ không phải là loại người không biết tuân theo quy củ.
Nhữ Dương vương cũng chỉ hơn ba mươi mà thôi, còn nàng đang là lúc thanh xuân.
Dù không thể làm nữ nhân cuối cùng của Nhữ Dương vương, nhưng ít nhất nàng sẽ lưu lại dấu vết khó phai mờ trong lòng Nhữ Dương vương.
Lãng tử quay đầu, đối xử với nữ tử cuối cùng khiến hắn động tâm luôn luôn sủng ái yêu chiều.
Trinh Nương sẽ làm tốt nhiệm vụ vương phi này, nàng cùng Nhữ Dương vương chỉ lên giường, chứ không nói đến chuyện tình cảm.
Khóe môi Trinh Nương khẽ cong lộ ra nụ cười tự tin, nàng sẽ đem nghĩa vụ làm thê tử cùng tình cảm tách biệt.
Vừa không khó chịu khi bị Nhữ Dương vương vắng vẻ, cũng không muốn vừa vào cửa liền chuyên sủng.
Một khi Nhữ Dương vương chủ động thân cận nàng, Trinh Nương cũng không đẩy hắn ra.
Giữa nàng và hắn chỉ có quyền lợi cùng nghĩa vụ, sẽ không xen lẫn tình cảm dư thừa.
Chỉ là sau khi Nhữ Dương vương phát hiện ra nàng tốt đẹp, chung tình với nàng, nàng cũng không thể làm thế nào, không phải sao?
Nàng chỉ có thể cam đoan bản thân nàng sẽ không yêu Nhữ Dương vương.
- Mạnh Nhàn Nương vết xe đổ của ngươi, sao ta có thể rập khuôn đi theo ngươi? Tình yêu ở nơi chốn này, ta sẽ không có, cũng không cần có.
Không động tình, không động tâm, cho dù Nhữ Dương vương có bao nhiêu nữ nhân, Trinh Nương vẫn có thể tâm bình khí hòa sống an ổn.
Tương lai sau này nàng có nhi nữ, trên đời này nàng sẽ không cô đơn một mình nữa.
Cho dù Nhàn Nương tính kế nàng thế nào đi nữa, thì nàng vẫn như cũ vẫn gả vào Nhữ Dương vương phủ làm vương phi.
Kiệu hoa vào đại môn Nhữ Dương vương phủ, chỉ có chính phi mới có thể tiến vào từ đại môn.
Cỗ kiệu được nâng đỡ rất yên ổn, nhưng lúc cỗ kiệu lướt qua cửa vương phủ.
Trinh Nương ngồi bên trong hơi bị xóc nảy một chút, đôi bông tai Bích Tỉ trên tai lắc lư, Trinh nương tươi cười thêm một phần, bên ngoài Hỉ ma ma nói:
- Cung thỉnh vương phi điện hạ rời kiệu.
Trinh Nương hít sâu một hơi, nàng là thứ nữ lại có thể trở thành chính phi của Nhữ Dương vương phủ quyền quý.
Cẩn thận sờ vật chuẩn bị trên thân, Trinh Nương nắm tay Yến ma ma bước ra khỏi kiệu hoa.
Lúc đến gần chậu than, nàng ở phía sau Nhữ Dương vương, Trinh Nương có thể thấy được một góc mãng bào tung bay trước mặt.
Là vương gia, chỉ có khai quốc kế thừa tước vị vương gia mới có thể xuyên mãng bào.
Hai người đứng gần nhau, bái thiên địa, bái cao đường, cuối cùng là phu thê giao bái.
Lúc Trinh Nương làm lễ bái, nhìn thấy bàn tay của Nhữ Dương vương, lúc hắn nâng nàng đứng dậy, ngón tay khẽ kéo ý muốn nói nàng hãy an tâm.
Vương phủ vẫn còn ở trong tay Nhữ Dương vương, Thế tử Triệu Duệ Kỳ đã làm quan văn, là đế quốc tham mưu.
Nhưng Nhữ Dương vương phủ dùng công huân gia truyền, chiến công là nguồn gốc, chiến tích là vững chắc nhất.
Các đời các triều trừ khai quốc công thần, rất ít quan văn nào được kế thừa làm vương gia.
( Yul: khúc này chắc các nàng đã hiểu vì sao TN luôn nói tước vị của nhi tử nàng, tự hắn chiến đấu giành về)
Trinh Nương đi vào tân phòng, ngồi yên ổn trên giường, chờ Nhữ Dương vương vén lên hỉ khăn.
Nhữ Dương vương nhận gậy hỉ xứng từ trong tay Yến ma ma, hắn nắm thật chặt.
Trước khi Nhữ Dương vương cùng Trinh Nương thành thân vẫn chưa từng gặp mặt.
Trong ấn tượng của hắn Trinh Nương uyển chuyển hàm xúc mềm mại, tính tình quả quyết.
Sau khi Trinh Nương cập kê không biết bộ dạng nàng sẽ như thế nào, có phải là so với trước kia càng phát triển hơn?
Có được như Nhàn Nương....Nhữ Dương vương vẫn nghĩ đến Nhàn Nương.
Vẫn chờ đợi Nhàn Nương ở trong mộng, nhưng cho đến tận ngày hôm nay nàng cũng chưa từng đến thăm hắn.
- Thỉnh vương gia vén lên hỉ khăn, từ nay về sau cùng vương phi điện hạ vừa lòng đẹp ý, bạch thủ giai lão.
Hỉ ma ma thấy Nhữ Dương vương ngây người, liền mở miệng nói mấy lời cát tường nhắc nhỡ.
Nhữ Dương vương xua tan ý niệm trong đầu, Nhàn Nương, ta đã làm theo điều nàng mong muốn, là thú muội muội của nàng làm chính phi.
Gậy hỉ xứng thăm dò đưa vào dưới khăn voan, Trinh Nương nắm chặt hai tay, trong lòng bàn tay nàng vì khẩn trương mà đổ đầy mồ hôi.
Nàng muốn lưu lại ấn tượng thật đẹp trong lòng Nhữ Dương vương, đồng thời đối với chuyện sắp sửa động phòng trong lòng vẫn luôn kích động lo lắng.
Nàng có thể lừa gạt được hắn sao? Đã sống hai kiếp người, chỉ có hôm nay là ngày khiến Trinh Nương sợ hãi nhất.
Lời bà lão kia nói vẫn còn khắc sâu trong tâm trí nàng, nữ tữ không khiết( bẩn) bị phu gia tức giận đánh chết...
Trước mặt bỗng nhiên sáng ngời, khăn voan được vén lên, Trinh Nương điều chỉnh tâm tình.
Khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Nhữ Dương vương, thần thái dịu dàng mềm mại...
Nàng nhìn Nhữ Dương vương...Hắn tóc bạch cả đầu, khóe mắt cũng có nếp nhăn.
Hình ảnh trong trí nhớ của nàng là lúc hắn tuấn mỹ bất phàm không giận mà uy....
Nhưng lúc này lại là dung nhan suy tàn, có loại cảm giác cô đơn tịch mịch, ngay cả lễ phục thành thân cũng không che lấp được nỗi cô đơn.
Trinh Nương che dấu sự thất vọng, xấu hổ uyển chuyển lưỡi không xương:
- Vương gia.
"Phanh", gậy hỉ xứng trong tay Nhữ Dương vương rơi xuống đất, hắn nhìn Trinh Nương trong mắt lộ ra một chút sợ hãi.
Hắn sợ hãi khi nhìn thấy dung mạo Trinh Nương thanh lệ u nhã, lúc Trinh Nương ngẩng đầu nhìn hắn, tay Nhữ Dương vương không cầm nổi gậy hỉ xứng.
Thần sắc của nàng giống như Uyển Như....
- Vương gia vui mừng khi thấy mỹ mạo của vương phi điện hạ.
Hỉ ma ma xoay người nhặt gậy hỉ xứng lên, trong lòng thầm nghĩ:
" Chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng tân lang như thế, cười như không cười giống như gặp phải áp lực gì đó, ngay cả gậy hỉ xứng cũng không giữ được".
Hỉ ma ma lặng lẽ giương mắt nhìn về phía hắn, vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt Nhữ Dương vương lộ ra chán ghét.
Tuy biến mất rất nhanh, nhưng bà đã từng thấy rất nhiều tân lang, cũng không phải chưa bao giờ thấy chuyện tân lang không hài lòng tân nương.
Nhưng đại đa số tân lang không hài lòng tân nương là vì dung mạo, hoặc là tân nương có thanh danh không được tốt.
Tuy Nhữ Dương vương phi Mạnh thị Trinh Nương không thể nói là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là mỹ nhân khó thấy.
Thanh danh cũng không sai, Chủng Đậu nữ...sao lại khiến vương gia không vui mừng?
Hay là trong đó còn có duyên cớ khác? Hỉ ma ma suy nghĩ như thế, nhẹ giọng nhắc Nhữ Dương vương đến bên người tân nương tử.
- Vương gia vương phi nên dùng lễ hợp cẩn.