Ban đêm, Trinh Nương dừng châm tuyến, tay nàng cầm giá y đỏ rực.
Tuy nói hình thức nữ tử xuất giá tự tú y phục là giống nhau, nhưng cũng có đa dạng sự lựa chọn cùng may tú y phục.
Trinh Nương bỏ thêm đồ vật vào trong áo, mặc lên sẽ nhìn nàng càng phát triển.
Vân Nhi bưng nước ấm cho Trinh Nương ngâm chân, ánh mắt kính nể nhìn Trinh Nương tự thú giá y.
- cửu tiểu thư thật là vất vả, một châm một tuyến đều tự mình tú, không giống các vị tiểu thư phủ khác lúc thành thân tất cả đều được phu nhân chuẩn bị đồ hồi môn, lúc này đã đến lúc, mà phu nhân lại nói thân mình không tốt, mặc kệ người không thèm quan tâm, nhưng người là Nhữ Dương vương phi, nô tỳ thấy ủy khuất thay người.
Trinh Nương thu dọn y phục vừa tú, thân thể ngã về phía sau, Vân Nhi cởi giầy của nàng.
Một đôi chân như ngọc ngâm vào trong nước, trong nước tràn ngập những cánh hoa khô.
Tuy phong tục của Đế quốc không bắt nữ tử phải bó chân, nhưng đôi chân cùng trinh tiết quan trọng như nhau.
Đôi chân được gọi là trinh tiết thứ hai, chỉ có trượng phu mới có thể thấy được.
Đôi chân của nàng là cực tốt, không chỉ có da thịt trắng nõn, quan trọng nhất là không lớn không nhỏ.
Chỉ bằng một bàn tay của nam tử trưởng thành, ngón chân như đạm phấn trân châu, mềm mại hồng hào.
Trinh Nương vừa ngâm chân, vừa nhắm mắt thả lỏng, nếu không phải hôn kỳ đã tới gần, nàng ngàn vạn làn cũng không dám thức khuya tú giá y.
Trinh Nương không muốn hỏng đôi mắt, đưa tay nhấn nhẹ huyệt vị trên mắt, nhẹ giọng hỏi:
- Hôm nay Nhữ Dương vương phủ có đưa thư không?
Vân Nhi nói:
- Nô tỳ đến chổ Đèn Thập Phần, không thấy thư của vương gia.
- Hay là vương phủ có biến hóa?
Vân Nhi ngẩng đàu nhìn Trinh Nương, bộ dạng Trinh Nương rất phát triển, mặt mày tinh xảo, dung mạo xuất chúng khí chất yên tĩnh trấn định.
Mặc kệ là gặp phải chuyện gì, cửu tiểu thư vẫn có thể suy tính kỹ càng.
Bờ môi Trinh Nương khẽ cong tràn đầy ý cười, nhẹ giọng nói:
- Nha đàu ngốc, không có tin tức mới là tin tốt a.
- Nô tỳ không hiểu.
- Nhất định Nhữ Dương vương điện hạ đã nghĩ đến những lời ta nói, ta cũng không nói xấu đại tỷ, chỉ cần trong lòng Nhữ Dương vương có nghi ngờ, đại tỷ bố trí đại cục liền bị phá.
Trinh Nương là tiểu thư trong khuê phòng, không có nhiều nhân lực để hỏi thăm tin tức.
Huống chi Nhàn Nương dám làm thì nhất định sẽ xử lý sạch sẽ, chỉ dựa vào nàng có tra cũng không ra.
Lúc này Trinh Nương không cầu có thể đảo điên ấn tượng về Nhữ Dương vương phi trong lòng dân chúng.
Nàng chỉ muốn một mình Nhữ Dương vương hoài nghi mà thôi.
- Nàng ra chiêu, ta sẽ tiếp chiêu.
Đôi mắt Trinh Nương hiện rõ kiên quyết, giống như đang nói chuyện với ai đó, lầm bầm làu bầu:
- Cơm còn phải ăn từng ngụm, trăm ngàn lần không thể sốt ruột Ngu Công dời núL.Ta cũng có khả năng giải khai áp chế của ngươi. Ngươi cứ chờ xem.
Vân Nhi há miệng, sau đó lại ngậm lại, cửu tiểu thư không có nói chuyện với nàng.
Trong mắt Trinh Nương hiện lên hình bóng của Nhàn Nương, nàng mặc y phục hoa lệ tú mẫu đơn đang đứng ở trước mặt nàng.
Giống như lần đầu gặp mặt, cao ngạo tự tin, Trinh Nương nghiêng người về phía trước, trợn mắt nói:
- Ngươi không sai, ta cũng không sai, nếu luận xem ai tính kể ai trước, đại tỷ, ngươi còn kém, không phải ai cũng chấp nhận để ngươi bài bố.
Bị khi dễ lên trên đầu, còn không phản kháng, cũng vì tạm nhân nhượng cho lợi ích toàn cục.
Nhàn Nương có xuất sắc hơn nữa cũng là phàm nhân, không phải thần tiên Phật tổ.
Trinh Nương vuốt tóc mai, cho dù là thần tiên, cũng không khi dễ được nàng.
- Cửu tiểu thư, di nương vẫn khóc, không ngừng khóc, nô tỳ lo lắng nàng khóc hỏng thân mình, tiểu thiểu gia đọc sách chuyện này...
Vân Nhi xấu hổ cúi đầu:
- Người sắp phải xuất giá rồi, cần gì phải làm người xấu? Tiểu thiếu gia là trí tuệ, tương lai sau này là chổ cho người trông cậy, di nương lại xem hắn như vận mệnh.
- Cũng vì hắn là thân đệ đệ mà ta có thể dựa vào, cho nên ta mới suy nghĩ giáo dưỡng hắn thật tốt.
Trinh Nương tu hành ba năm, thân đệ đệ của nàng cũng đã lớn, bị thân mẫu xem như châu ngọc mà cưng chiu.
Không có Trinh Nương ở bên cạnh trông chừng, thân mẫu sẽ sủng nhi tử lên tận trời.
Dưỡng ra tính tính xấu kiêu ngạo ngang ngược, đã là đứa trẻ bốn tuổi vậy mà một chữ cũng không biết.
Có chuyện gì không được như ý liền làm loạn phát cáu, chỉ càn không thuận theo hắn, hắn liền lăn lộn trên mặt đất.
Phương pháp xử lý thứ tử không phải chỉ có một cách, đối với hắn áp dụng phương thức sủng giết là thích hợp nhất.
Hiện tại hắn còn nhỏ, hồ nháo một chút còn có thể nói là đáng yêu ngây thơ.
Bỏi vì hắn là nhi tử có được lúc về già của Mạnh lão gia, Mạnh lão gia sủng hắn.
Tương lai trưởng thành, nếu vẫn cứ sủng chiều như thế, nhất định hắn sẽ trở thành ác bá.
Mạnh thị đưa hắn cho tiểu thiếp nuôi dưỡng, địa vị xuất thân rất thấp, hắn lại không có bản sự.
Tương lai sau này hắn không tăng thêm phiền toái cho Trinh Nương là may rồi, làm sao có thể dựa vào?
Nếu đổi lại người khác, Trinh Nương cũng không cần phí nhiều tâm tư như vậy.
Trở lại Mạnh phủ Trinh Nương nhìn ra vấn đề, đoạt quyền quản giáo đệ đệ trong tay thân mẫu, dạy hắn biết chữ, tu chỉnh tính tình ác liệt.
Trinh Nương mất một phen võ mồm mới đá động được di nương.
Sau giờ ngọ, thân đệ đệ Mạnh Triết trả thù Trinh Nương, không chỉ đẩy nàng, còn xé sách vở, văn chương ném đầy trên đất.
Biến thư phòng thành đống hỗn độn, Trinh Nương áp chế tính tình giảng giải đạo lý cho hắn nghe.
Nhưng Mạnh Triết căn bản nghe không vào, đứa nhỏ của người khác, sao có thể trở thành thân sinh của mình?
Dù không phải thân sinh nhi nữ nhưng không chịu nghe lời cũng nên bị trừng phạt.
Trinh Nương cầm roi trúc đánh vào lòng bàn tay hắn, nàng xuống tay có chừng mực.
Nhưng Mạnh Triết khóc đến kinh thiên động địa, gào thét khiến toàn bộ Mạnh phủ đều biết.
Trinh Nương cúi đàu nhìn vết thương trên cánh tay:
- Nàng còn khóc cái gì? Không phải nàng đã thay nhi tử báo thù rồi sao?
Vân Nhi đưa bình thuốc mỡ, khuyên nhủ:
- Di nương nhất thời nóng giận, nên mới đánh người.
- Thôi.
Thật ra Trinh Nương cũng có tâm muốn dạy bảo đệ đệ, nhưng lúc nàng bị đánh thì phàn tâm này cũng đã không còn.
Sớm muộn gì nàng cũng xuất giá, cũng không phải là người Mạnh gia.
Nếu Mạnh Triết đã không thể trông cậy, nàng coi như không có đệ đệ này, tương lai sau này nếu hắn chọc họa đã có người khác sầu lo.
Nàng đã nói rõ ràng với di nương, có chuyện gì cũng không thể trách nàng.
Cho dù di nương cầu nàng, giúp hay không còn không phải là tùy thuộc vào tâm trạng của nàng sao?
Tâm tình tốt, thì quan tâm một chút, tâm tình không tốt...Dù sao cũng không phải thân đệ đệ thật sự.
- Ngươi đi thông báo với di nương một tiếng, sau này ta sẽ không xen vào chuyện của Triết nhi nữa, hắn có chuyện gì cũng đừng tới tìm ta.
- Dạ, cửu tiểu thư.
Vân Nhi chuẩn bị rời đi, Trinh Nương kêu nàng lại, dù gì cũng đã vài năm gọi nàng là nương, cuối cùng nói:
- Còn nữa, Mạnh gia thi lễ gia truy ền, làm gì có đạo lý để cho tôn tử văn dốt võ nát, nói nàng mở to mắt nhìn thứ xuất huynh trưởng có tình cảnh gì, lúc về già có quý tử...Phụ thân khỏe mạnh thì không sao, nhưng nếu phụ thân có chuyện, không thể nói quý tử có nhiều tài vật.
Trinh Nương đã nói đến như thế, tương lai Mạnh Triết là tốt hay là xấu, nàng cũng không cần quan tâm.
Sau khi Vân Nhi truyền lời xong đi trở về, nói:
- Di nương hối hận đã đánh người, hỏi nô tỳ xem người đã bôi dược chưa? Có dùng dược thượng hạng hay không? Là nàng hồ đò, nàng nói ngày mai sẽ đến thăm người.
Trinh nương cười nói:
- Ngày mai di nương đến, thông báo với ta một tiếng, ở trước mặt nàng không được nói đến thương thể của ta, đỡ khiển nàng lo lắng, thương thể đã tốt hơn nhiều.
Nàng không muốn quan tâm đến di nương nữa, là nàng thương tổn nàng, nếu di nương không cảm kích, mẫu tử gì đấy cũng thôi đi.
- Tuân mệnh.
Vân Nhi đáp ứng, cửu tiểu thư xa lạ với di nương, mỗi khi đụng chuyện liền không thèm để ý đến người.
Cho nên cửu tiểu thư mới có thể như thế, nhưng di nương là thân mẫu của nàng, như vậy...
Vân Nhi lắc đàu xua tan ý tưởng hoang đường vừa nghĩ đến, cửu tiểu thư làm cái gì cũng đúng.
Nhữ Dương vương phủ.
Sau khi Nhữ Dương vương phát tiết xong, nằm ở trên giường trợn mắt nhìn đỉnh màn.
- Nhàn Nương, có phải nàng đùa giỡn ta?
Trong phòng trừ ánh trăng bên ngoài cửa sổ, cũng chỉ châm một ngọn nến, đột nhiên ngọn nến tắt.
cửa sổ mở, từng trận gió lạnh thổi vào, Nhữ Dương vương ngữi thấy một mùi hương quen thuộc.
Là Nhàn Nương...Là hương liệu mà Nhàn Nương thích nhất.
Nhữ Dương vương xoay người đứng lên, ra vẻ trấn tĩnh nói:
- Ai? Dám giả thằn giả quỷ làm loại chuyện tiểu nhân này; đi ra cho bản vương, đi ra đây cho bản vương.
Cửa sổ đóng lại, mở ra, đóng lại, mở ra, Nhữ Dương vương kinh hãi, rồ ràng ở cửa sổ không có người, Nhữ Dương vương hô:
- Người tới, cầm đèn, người tới. Cầm đèn.
Gọi nửa ngày cũng không có người tiến vào, tuy vài năm nay Nhữ Dương vương không để bọn nô tài hàu hạ bên người, nhưng hắn vẫn có một hai tên nô tài để sai bảo.
- Minh Yên, Minh Yên.
Bị Nhữ Dương vương gọi Minh Yên sợ tới mức tiểu trong quần, hơn nửa đêm lại có nữ quỷ nổi lơ lửng.
Minh Yên là tên nhát cáy, không biết như thế nào lại xỉu mất.