Nhìn Nghị Minh xách một túi đồ đứng trước cửa nhà mình, Păn xê cảm thấy bất ngờ:
- Anh đến chơi ạ?
- Ừ, anh có mang đến ít cà phê. Hôm nay mẹ con không ra cửa hàng hoa sao?
- À.. khụ khụ.. hôm nay tôi không khỏe lắm.
- Em bệnh?
Păn xê mở cửa rồi nép sang một bên chờ Nghị Minh bước vào, cô gật gật đầu:
- Chắc cảm rồi. Tôi bị viêm mũi dị ứng nên thường bị cảm thôi.
- Thụy Khang đâu?
- Nó ở trong phòng, đang tháo lắp chiếc xe hôm trước Nghị Hằng đem đến.
Nghị Minh xách túi cà phê đi thẳng vào trong bếp. Anh tự nhiên mở tủ bếp rồi bỏ lên, để ngay ngắn sau đó đóng cửa tủ. Anh vừa mở tủ lạnh, vừa lầm bầm:
- Em không khỏe, vì sao không gửi thằng bé qua nhà thím Lý, để có thể nghỉ ngơi một chút?
- Chỉ bị nhẹ thôi. Với lại nó không nghịch đâu.
Păn xê nhìn từng hành động của anh, cứ như đang ở nhà mình, cô có chút rối rắm. Cô không biết phải đối xử với anh thế nào. Nói rõ ràng thì sao? Anh đã có nói gì với cô đâu? Nhưng ít ra, cô cũng cảm nhận được, anh rất quan tâm mẹ con cô. Nhưng mà thâm tình này, cô nhận sao nổi. Cô thở dài, sườn sượt, bỏ chân lên sô pha, kéo váy dài phủ kín, im lặng nghe anh nói. Cô có cảm tưởng, nếu ai được ở cạnh anh suốt đời, sẽ được anh quý trọng. Giọng nói của anh khiến cô thấy yên lòng, có chút ấm áp. Cô thẩn thờ nhớ đến hôm ở bệnh viện. Biểu hiện của anh, thái độ của anh, lời nói của anh.. mọi chuyện đều được ghi nhớ trong lòng. Sao có thể không cảm động được chứ? Nếu cô không từng lập gia đình. Nếu cô vẫn còn trẻ. Nếu cô không có con trai riêng. Hẳn là, cô sẽ yêu anh, như lần đầu gặp gỡ.
- Em vừa trở về từ bệnh viện, lại ốm nữa, sức đâu chịu đựng. Huống hồ, Lý Chiển chuẩn bị dời ra ngoại thành, hay là để anh..
- Hôm nay anh không ra câu lạc bộ sao?
Păn xê ngẩng đầu, cắt ngang lời nói của Nghị Minh. Căn bản cô vừa thả hồn phiêu lưu, không nghe thấy anh nói gì. Còn Nghị Minh lại cho rằng cô đang vòng vo tìm cách từ chối. Anh không ngại, anh biết ý cô rất cố chấp trong tình cảm. Anh giả vờ không quan tâm, chuyển đề tài theo ý cô:
- Anh chuyển sang trông coi câu lạc bộ Lưu Thùy rồi.
- À, anh giỏi thật, chịu vất vả như vậy, lại còn quản lý công ty thay Nghị Hằng.
- Là yêu thật nên vất vả cũng không hề gì.
* * * Ừm, vậy anh phải chạy xe rất xa đó. Giao thông lại bất cập. Rất nguy hiểm.
Nghị Minh mím môi. Anh vừa nói bóng gió với cô, chắc hẳn cô biết rõ. Cô chạy trốn. Anh đuổi. Cô trốn tránh nhưng.. Có gọi là quan tâm, lo lắng cho anh không? Nghị Minh lấy bình đun nước, chuẩn bị pha cà phê.
- Em có uống sữa thêm không?
- Ít thôi.
Păn xê vẫn ngồi bó gối trên sô pha, mặc cho anh thao túng nhà bếp của mình. Cô lật lật tờ tạp chí trước mặt, thỉnh thoảng nhìn về phòng ngủ. Thụy Khang vẫn ngồi chơi say mê quên trời đất với chiếc xe hơi. Có lúc Nghị Minh chăm chú làm, dáng lưng thẳng tắp, gương mặt nghiêng một bên đầy cương nghị. Cô sẽ lén nhìn anh một cái, rồi nhanh chóng cúi mặt, thu ánh nhìn về tờ tạp chí trước mặt. Cô từng, rất nhiều lần, so sánh anh với Đào Thiết. Quả thật, anh là mẫu người khiến cô gái nào cũng khát khao. Cô không hiểu vì sao anh lại ly hôn. Còn cô? Lý do gì cô càng rõ ràng. Đào Thiết từng nói rằng "Anh là số một, anh là duy nhất, không có điều gì thay đổi được". Đúng, cô mỉm cười chua xót. Tình yêu sáu năm, chung gối kề vai sáu năm, sự cố gắng nỗ lực của cô trong sáu năm, bao lần lén lút khóc thầm trong đêm, bao ngày chờ đợi bên mâm cơm một mình. Rồi cả con trai một tuổi.. Đều không thay đổi được anh, không đáng để anh bố thí một chút quan tâm. Tiếng va chạm của ly tách vẫn vang lên bên tai Păn xê, cô nhanh chóng lau khóe mắt, lại nghe thấy Nghị Minh lên tiếng:
- Anh đã dời sang đây ở. Chỉ là mỗi ngày chạy xe sang bên quận 1, có chút xa.
- Bệnh cảm, uống cà phê có sao không?
Cô duỗi tay, cầm tách cà phê anh vừa mang đến. Ngẩng đầu nhìn anh, thắc mắc. Cô bệnh cảm, ánh mắt có chút hơi nước mờ mịt, hay là cô vừa khóc. Anh trầm giọng:
- Khoan uống đã, để anh. Chỉ uống một ít, sẽ không ảnh hưởng gì.
Nghị Minh cầm lấy muỗng khuấy đều, sữa tan theo hương cà phê. Khói nóng bốc lên thành hình vô định rồi tan theo không khí. Không gian im ắng, chỉ nghe hơi thở của hai người. Păn xê có thể cảm nhận được hương cà phê chung quanh chóp mũi. Ngọt lịm, nồng nàn, cuốn hút. Tự dưng cô nuốt ực một cái, có chút lúng túng với hành vi của mình, cô híp mắt nhìn anh. Anh vẫn dịu dàng khuấy tan lớp sữa trong chiếc tách. Như là đang khuấy động lòng cô. Sữa đã tan đều, Nghị Minh nhẹ nhàng đẩy nó về phía cô:
- Nếm thử, cà phê chồn đấy. Loại thượng hạng.
* * *
Păn xe nhăn mặt, quả thật hương vị hấp dẫn, nhưng nghĩ đến quy trình có được cà phê chồn, cô bỗng thấy mất vệ sinh! Nghị Minh nhìn thấu biểu cảm của cô, anh cười cười:
- Là công nghệ hiện đại, tẩy trùng bằng tia, cam kết chất lượng hàng đầu. Loại một xuất khẩu đi Mỹ, Bỉ, Hà Lan.
- À..
Cô nhún vai rồi bưng ly đưa lên miệng. Hương cà phê làm dịu chiếc mũi đang ngứa ngáy lắm của cô. Mùi hương không quá gắt, không quá ngọt, vẫn có cảm giác đắng nhưng không chán. Nhấp thêm một ít, lại một ít, chẳng mấy chốc, ly cà phê trên tay cô đã hết. Cô mới ngẩng đầu. Nghị Minh đã trở lại bếp.
Cô bước đến phía tủ lạnh, nhìn anh:
- Anh làm gì thế?
- Nấu cơm.
- Anh biết nấu không?
- Ăn được có tính là biết không?
- À, tôi không nấu ngon, cũng không thích nấu. Trước đây, từng làm nhưng.. thấy vô vị..
-
Giọng cô chùng xuống, có chút nghẹn ngào. Anh biết cô nhớ đến quá khứ. Có ai mà thú vị đâu, khi cơm mình nấu chẳng ai ăn. Và mỗi bữa cơm, mình chờ đợi mỏi mòn, người ta vẫn không về. Nếu có về, cũng là nửa đêm, cơm nhạt, canh lạnh, tấm lòng cũng thành băng. Mâm cơm tròn lệch về một phía, như vòng tròn chỉ còn một nửa, như trăng khuyết chẳng bao giờ viên mãn. Tay Nghị Minh dừng một chút, anh nghe thấy cô hắng giọng nói tiếp:
- Trừ khi nấu cháo cho Thụy Khang, thì tạm tạm, lúc lên đây.. toàn do Tiểu Mật nấu thôi. Cả Thụy Khang cũng không thích món em nấu.
- Chỉ cần một người biết nấu là được.
Cô gật đầu như không biết gì về ẩn ý của anh. Rồi cô lại thở dài, nhìn chằm chằm vào con cá trên tay anh.
- Cá anh mua sao?
- Ừ, nãy anh có ghé chợ trước khi sang đây.
Tay anh vẫn thoăn thoắt lấy hết chất bẩn trong bụng cá. Dưới vòi nước chảy, cô thấy bàn tay to lớn của anh. Thật đẹp. Păn xê ngứa mũi, cô đưa tay xoa xoa, hắt hơi một cái, rồi ngẩng đầu nhìn Nghị Minh, cười giả lả:
- Ừm, xin lỗi, tôi.. mất vệ sinh quá a.
Nghị Minh buông con cá trong tay xuống, dùng xà phòng rửa tay nhanh chóng. Anh xoay người đối diện cô, trầm giọng:
- Anh không thấy phiền, càng không thấy mất vệ sinh. Anh chỉ thấy đau lòng.
* * * À.. tôi ngứa mũi.. tôi không giúp được nên.. ra ngoài trước..
Nghị Minh kéo lấy cánh tay của người đang muốn bỏ trốn kia, bắt cô xoay người lại. Păn xê cảm thán, là cô tự chuốt lấy. Đáng lẽ phải không mở cửa cho anh vào mới đúng, bây giờ thì.. cô biết làm sao đối mặt với anh.
- Ngẩng đầu nhìn anh. Anh ra lệnh.
* * *
- Em định trốn đến khi nào?
- Tôi.. anh sẽ rất đau khổ nếu không được đáp lại.
- Không có cơ hội, anh càng đau khổ hơn.
- Nhưng.. tôi đã từng lập gia đình.
- Anh cũng vậy.
- Tôi còn có con trai.
- Anh sẽ yêu thương thằng bé.
- Tôi không tin, không máu mủ ruột rà..
Nghị Minh nắm lấy tay cô, vén mấy sợi tóc xoăn rũ phía trước lên tai cô, anh dịu dàng:
- Anh có nói gì, em cũng không tin, nên em cần cho anh thời gian để chứng minh. Được không?
- Nhưng tôi chưa quên chuyện cũ, sẽ bất công với anh, nếu tôi đem anh ra so sánh.
Păn xê cúi đầu, không dám nhìn anh, hai tay cô cứ xoắn lấy nhau, vẻ rất căng thẳng, chứ không giống với người con gái đang được tỏ tình. Phải rồi, cô đã qua thời thơ mộng, cảm xúc vẫn còn, rung động vẫn mãnh liệt. Nhưng cô lo sợ mình đã hiểu bị tổn thương là đau như thế nào, cô không muốn anh thiệt thòi.
- Anh không ngại, thích thì em cứ so sánh. Anh tin mình hơn chứ không kém người kia.
- Tôi..
- Em có chút tình cảm nào với anh không?
- Tôi..
- Rất ghét sao?
- Không. Không phải.
- Nhìn không vừa mắt sao?
- Không hề nhưng..
- Vậy là được rồi. Anh có thể đợi.
- Nhưng..
- Lời này, đáng lẽ đã nói sáu năm trước, nhưng anh làm lỡ mất. Sáu năm qua, anh rất hối hận. Vì vậy, em đừng để anh hối tiếc lần nữa. Em biết, đời người có mấy lần sáu năm?
* * *
Thụy Khang đứng ở sô pha, trên tay còn cầm chiếc xe hơi vừa tháo ra đã lắp được một nửa. Nó nhìn chằm chằm hai người trong phòng bếp, cất giọng non nớt:
- Mẹ.. mẹ.. chú.. hết.. biết..
* * *
Păn xê rút tay mình về, xoay lưng lại, nhanh chóng lau khóe mắt, rồi quay ra nhìn con trai, mỉm cười:
- Sao thế? Hết biết rồi? Mẹ cũng không biết đâu.
- À.. mẹ.. cũng.. dở.. a
- Phì.. đúng.. mẹ dở nhưng chú Minh sẽ không.
Cô cười rồi đưa mắt nhìn anh, ánh mắt vẫn sóng sánh nước, có chút gì đó nhẹ nhàng, ngòn ngọt xoa dịu tim anh. Anh dịu dàng nhìn cô rồi bước đến bên Thụy Khang:
- Để chú xem nào? Phần còn lại con để đâu rồi?
- Đây.. đây..
- Rồi.. thế này.. cái này gắn vào đây. À, khoan đã, cái này con gắn nhầm chỗ.. Dời ra, đúng rồi. Xong rồi.
- A.. hay.. hay á.. chú giỏi.. giỏi hơn.. hơn mẹ..
Anh mỉm cười, xoa đầu thằng bé, hôn một cái lên trán nó, rồi bế nó ra phòng khách. Anh mềm giọng:
- Thụy Khang ngồi đây nhé, chú và mẹ sẽ đi nấu cơm. Con thích ăn gì nào?
- Cá.. cá.. ạ..
- Được, sẽ nấu cá cho con nhé. Ngoan.
- Mẹ.. khó.. ăn..
- À, vậy mẹ cắt cá, nhặt rau giúp, còn chú sẽ nấu cho bé Khang, được không?
- Dạ, được..
Thụy Khang ngẩng đầu nhìn Păn xê vẫn đứng ở cửa nhà bếp, rồi nhìn sang Nghị Minh, ánh mắt lém lỉnh của nó lóe lên. Nó mím môi:
- Có.. yêu.. không?
- Phì..
Nghị Minh mỉm cười, ngắt mũi nó:
- Có chứ, mẹ yêu bé Khang mà.
- Chú.. kìa?
Đến lượt Păn xê đen mặt, thằng nhóc này, mới tuần trước, ở khu vui chơi còn "tẩy chay" người ta, bây giờ lại giở trò "đầu hàng" vô điều kiện. Nghị Minh bất ngờ trước câu hỏi của thằng bé, anh quay đầu, nhìn thẳng vào mắt của Păn xê, trước khi cô tìm cách né tránh, anh trầm giọng, nghiêm túc:
- Chú yêu.. mẹ cháu, cũng rất yêu cháu.
Anh nói xong, mặt Păn xê đã đỏ rực, cô xoay người đi vào nhà bếp. Cô cố gắng để nước mắt ngừng rơi, nhưng không được. Cô đã từng hi vọng, được một người nói yêu với mình. Nhưng, chờ mong mãi cũng chỉ là hờ hững lẫn đau thương chồng chất. Giờ đây, một người khác lại nói yêu cô, trong khi cô vẫn còn nhiều do dự, đau đớn vẫn chưa nguôi. Cô sợ mình sẽ làm tổn thương họ, như chính mình từng có trước đây. Nhưng cô cũng sợ mình sẽ bỏ lỡ tình cảm thật. Cô không biết, mình còn đủ tư cách để có hạnh phúc hay không?
Nghị Minh đã rời khỏi sô pha lúc nào, anh pha một ly nước mật ong cùng với chanh. Đặt ly nước còn ấm vào tay Păn xê, lúc này cô đã ngừng khóc. Anh biết cô đang tủi thân, lời tỏ bày của anh có đường đột quá? Anh sẽ không dồn ép cô, từ từ cô sẽ tin tưởng ở anh.
- Uống một ít, sẽ giải cảm đấy.
- À.. cám ơn anh.
- Anh không vội. Em cứ bình tĩnh. Chỉ cần cho phép anh ở bên cạnh là được rồi. Không nhiều phải không?
* * *
Cô lại rơi nước mắt. Anh nói những lời này có phải là giống cô với quá khứ hay sao? Cô.. nghe tim mình thắt lại. Là đau đớn thay cho anh, hay cho chính mình? Anh kéo cô vào lòng, cô không đẩy ra, cứ im lặng. Hương cà phê vẫn còn lưu lại từ người anh, thoang thoảng quanh cô. Cà phê hương chồn, không nồng nàn như men rượu, không ngọt ngấy như sữa, càng không đắng như tên của nó. Giống như sự nhẹ nhàng, dịu dàng của anh, nó quấn quýt cô, lượn lờ xung quanh, tạo một cho cô một vòng yên ổn. Nó khiến cô tham lam muốn thử một lần, dẫu trái tim đã đầy rẫy vết thương, vẫn cam nguyện cho mình một cơ hội. Hít một hơi, Păn xê thấy mình bình tĩnh hơn. Cô gật đầu, chắc chắn.
- Được.