Trưa hôm ấy, tôi thấy mẹ tôi đã khóc rất nhiều và dường như bà hoàn toàn bất lực không biết làm gì. Ba tôi thì không có ở nhà, ông đã đi ra ngoài từ rất lâu, không biết giờ này ông đang ở đâu và làm gì. Đơn ly hôn của hai người nằm ở trên bàn cũng đã được kí tên.
"Tina à... hay là ba mẹ con mình rời khỏi ngôi nhà này nhé" Mẹ tôi nói trong nước mắt.
"Nơi này không dành cho chúng ta nữa rồi con ạ... mẹ nghĩ đã đến lúc ta phải đi rồi." Mẹ tôi khóc nấc lên.
Những gì mẹ tôi vừa nói, tôi đã nghe thấy rất rõ nhưng tôi cũng chỉ biết im lặng thôi vì tôi còn nhỏ, tôi không thể quyết định trong việc này. Một đứa trẻ hiểu chuyện lúc nào cũng phải chịu thiệt thòi. Năm nay tôi chỉ mới 7 tuổi, ở độ tuổi này, những đứa trẻ khác vẫn đang được vui vẻ trong vòng tay của ba mẹ, còn tôi thì đã phải lo nghĩ về cuộc sống sau này của mình.
Tôi ngồi xuống bên cạnh mẹ và ôm lấy bà, hai dòng nước mắt cứ tuôn ra:
"Bây giờ... chúng ta phải đi đâu hả mẹ..."
"Chúng ta sẽ về nhà ông bà ngoại con nhé, nhất định ở đó sẽ tốt hơn cho hai đứa con." Mẹ tôi vừa nói vừa cố gắng vỗ về tôi. Mẹ tôi cứ khóc mãi làm tôi cũng chẳng thể nào ngưng.
Chiều tối hôm ấy, ba tôi về nhà. Người ông lại nồng nặc mùi rượu. Ông nói bằng giọng lè nhè:
"Sao mày còn chưa cút khỏi nơi này đi, mau dọn hết đi cho tao!" Nói rồi ông bỏ vào phòng.
Ba mẹ con tôi cũng trở về phòng thu dọn đồ đạc, tôi bước từng bước chân nặng nề. Tôi mở cửa phòng. Căn phòng tối tăm chỉ có ánh đèn lờ mờ sáng, căn phòng chứa đầy sự lạnh lẽo.
Chị gái tôi thì vẫn cứ ngồi lặng lẽ sắp xếp quần áo, giày dép và sách vở của bọn tôi vào vali. Chị ấy lớn hơn tôi đến 6 tuổi.
"Em sao thế?" Chị nhìn vào mắt tôi đầy lo lắng và hỏi.
"Không sao đâu... em của chị vẫn bình thường mà." Tôi cười mỉm rồi nằm vật ra chiếc giường. Ba tôi thì cứ nằm mãi trong phòng không chịu ra, chỉ chìm đắm trong men rượu. Nhìn ông, tôi cảm thấy căm phẫn vô cùng, những nỗi uất ức cứ nghẹn trào trong họng tôi. Tôi và chị gái và cả mẹ chẳng có tội lỗi gì mà vẫn phải hứng chịu nỗi bất hạnh này. Tất cả đều do ông ấy gây ra.
Ngày hôm sau, tôi chia tay bạn bè ở trường trong nước mắt. Cô giáo cũng bất ngờ khi nhận được tin tôi phải chuyển đi gấp. Giờ tôi sẽ phải làm quen với môi trường mới, cuộc sống mới và những người bạn mới. Tôi thật sự cảm thấy buồn. Ngay sau buổi chia tay bạn bè, mẹ đã lập tức đưa tôi và chị tôi đi.
Tôi bần thần từ sáng sớm đến tận bây giờ, mắt tôi cũng nhòe đi. Tôi nhớ những ngày còn bé tôi được sống ở đây vui vẻ, giờ thì không còn nữa rồi.
Về tới nhà ông bà ngoại, ông bà đã đứng ở cổng đợi mẹ con tôi từ lâu, họ đã nhận được tin nhắn thông báo từ mẹ tôi vào lúc sáng sớm hôm nay. Có lẽ ông bà cũng đã chuẩn bị khá kĩ cho sự xuất hiện của ba mẹ con tôi.
Nhà ông bà tôi không được to, cũng không đủ rộng cho nhiều người ở, chỉ đủ để vài ba người cùng sống nhưng vì ông bà vốn thương con thương cháu nên họ đã dành một căn phòng riêng khá to trong nhà cho ba mẹ con tôi ở. Mẹ dắt hai đứa tôi đi vào phòng để nghỉ ngơi, tôi lặng lẽ bước theo sau chân mẹ.
Căn phòng này hình như chẳng có ai ở, tôi thấy đồ đạc chất đầy như một cái nhà kho, bụi bám thành từng mảng trên tường nhà, cửa sổ. Mẹ con tôi phải mất rất lâu để khiêng hết đống đồ này ra ngoài, quét sạch bụi bẩn, lau dọn lại căn phòng đã cũ.
Dọn xong tôi thấy dễ chịu hẳn, tôi cũng là một người khá ưa sạch sẽ. Đối với tôi mà nói, mọi thứ tôi làm lúc nào cũng phải thật chỉn chu, hoàn hảo, không được có một sai sót gì.
Làm xong tất tần tật mọi thứ, mẹ con tôi ra ngoài sân ngồi hóng mát, bầu không khí ở vùng quê là một cái gì đó rất tuyệt vời, nó trong lành và mát mẻ hơn ở thành phố rất nhiều, làm tôi cũng cảm thấy tinh thần mình sảng khoái hơn.
Ở ngoài đường chỉ có vài đứa trẻ con đang chạy chơi. Nhìn thấy chúng, một mảng kí ức nào đó trong đầu tôi lại dấy lên. Những người hàng xóm xung quanh đều đến hỏi thăm gia đình tôi, vì lâu lắm rồi họ mới thấy chúng tôi về đây chơi, tôi lễ phép cúi đầu chào từng người.
Mọi người đều nói chuyện với nhau rất vui vẻ và thân thiết, tôi cũng cảm giác ấm áp hơn. Giờ thì mọi thứ có vẻ ổn hơn rồi, mẹ tôi cũng chẳng phải buồn bã hay lo lắng nữa. Mẹ con tôi cũng chẳng thể dựa dẫm vào ai hay tin tưởng ai hoàn toàn bất cứ chuyện gì.
Trước đây, khi sống ở căn nhà cũ ấy, đêm nào mẹ tôi cũng lo lắng đến mức mất ngủ. Cứ ngày nào ba tôi đi nhậu về khuya là mẹ tôi lại đứng ngồi không yên. Hầu như những lần ông ta rượu chè bên ngoài về đều phải kiếm chuyện để đánh đập mẹ tôi, chưa bao giờ ông ấy bước về nhà mà hỏi thăm mẹ tôi như nào.
Mặc dù đã chuyển đi nhưng có một điều làm tôi cảm thấy khá lo sợ, vì nhà ông bà tôi cũng không quá xa, đoạn đường từ nhà cũ tôi về nhà ông bà chỉ mất 30 phút đi xe. Lỡ không may những hôm ông ta đi nhậu xong lại ghé đây làm phiền mẹ con tôi.
Tôi cố gắng gạt hết những suy nghĩ tăm tối đó trong đầu mình, dù sao tôi cũng nên tập làm quen với nơi này vì tôi chắc chắn tôi sẽ phải sống ở đây một thời gian dài, cứ lạc quan mà sống thôi, tôi cũng còn nhỏ mà. Nhưng tôi không biết rằng tôi đang sắp phải đối mặt với những bi kịch dai dẳng của cuộc đời sau này.