Cạch!
Cánh cửa mở ra với tiếng vang khá vọng. Trong cái sự tĩnh lặng về đêm lại càng khiến nó nổi bật.
Lục Phong Diễn bước vào trong, anh đi thẳng lên lầu hướng về một căn phòng.
Cạch!
Lại một lần nữa tiếng cửa phòng vang lên, phá tan đi sự yên bình phút chốc.
An Nghiên Hy ngồi tựa lưng vào thành đầu giường ngủ. Cô vẫn chưa ngủ được, mặc dù lúc này cũng không còn sớm bao nhiêu. Đôi mắt cô vô định đưa về không trung không điểm tiêu cự. Cho đến khi tiếng cửa phòng bất ngờ được mở mới kéo cô về thực tại.
Lục Phong Diễn vội vàng sải bước dài về hướng An Nghiên Hy. Trong vẻ mặt của anh rất đang không được tốt cho lắm.
"Anh... Áa...anh làm gì vậy?"
Anh đưa bàn tay vững chắc xốc quần áo cô lên. Từ lúc về đến giờ anh không
mở miệng nói chuyện lấy một câu. Một lúc, sau khi xốc quần áo cô để kiểm tra, anh mới trầm giọng cất lời.
"Tại sao tay lại bị thương?"
An Nghiên Hy im lặng.
"Tôi hỏi em vì sao lại bị thương??" Anh gắn giọng, trong lời nói còn nghe rõ sự khó chịu.
Bất ngờ bị quát, An Nghiên Hy giật mình một cái, cô bất chợt run khế, nhìn anh với đôi mắt hoang mang.
"Tôi..."
"AN NGHIÊN HY! Em có nghe rõ lời tôi dặn dò không vậy hả? Tại sao lại về đấy? Mỗi một lần em về đó, lần nào về cũng mang một vết thương trên người! Không nhỏ thì cũng lớn. Rốt cuộc đó là cái nhà của em sao??"
Vừa rồi anh nhận được báo cáo từ vệ sĩ được anh sắp xếp để bảo vệ cho cô mà máu trong lòng sôi lên sùng sục. Lần nào để cô về đó, khi về đây cũng luôn có vết thương về theo cùng.Thử hỏi mà xem, anh có tức điên hay không?
Anh không nở làm cô đau, vậy mà suốt ngày người khác cứ liên tục làm con thỏ nhỏ của anh bị thương!
An Nghiên Hy bị hỏi đến cứng miệng. Câu trả lời này thật khó để đáp, bảo cô phải làm sao? Mách lại anh tất cả? Dù gì họ cũng là ba mẹ cô, một đứa con như cô còn có thể làm gì khác để xoay chuyển được sự bùng phát thịnh nộ từ cơn giận dữ mà ba mẹ muốn cô phải gánh vác!
Hôm nay cô đã cố tình mặc quần áo thật dài và dày, vậy mà vẫn bị anh kiểm soát hết tất cả tình hình.
"Em đừng dùng sự im lặng của mình để trốn tránh! An Nghiên Hy! Em là An Nghiên Hy. Em có thể tự do là bản thân mình mà? Tại sao không dám đứng lên nhìn nhận lại vấn đề?"
Anh tức lắm, thật sự rất tức cô vì cứ hèn nhát như vậy, gia đình là gia đình, ba mẹ đã không đúng, cô cứ liên tục cúi thấp để họ dẫm...
"Anh biết không... Không phải chuyện gì nói ra cũng có thể làm được. Nếu là anh, chắc chắn anh sẽ có thể. Nhưng tôi... không thể...
"Em cứ yếu đuối như vậy, đến bao giờ em mới là chính em được đây hả, An Nghiên Hy?"
Lục Phong Diễn nén lại cơn buồn bực trong lòng, đúng là con thỏ! Thực sự quá hiền nên mới dễ bị người ta ức hiếp như vậy.
"Được rồi! Không nói chuyện này nữa"
Khống chế cảm xúc, anh hạ giọng, tay đặt lên mái tóc cô mà vuốt khẽ dỗ dành.
Sự ấm áp và trân trọng mà anh mang đến không phải cô không nhận ra! Chỉ là cô không muốn nhìn nhận nó, cô sợ bản thân sẽ tham lam.
"Xin lỗi anh."
Âm giọng thật khẽ, An Nghiên Hy nhắm chặt mắt trong vẻ mệt nhoài, vết thương trong lòng còn đau gấp trăm lần vết thương bên ngoài da thịt kia.
Lục Phong Diễn bình tĩnh lại, anh suy ngẫm lại nãy giờ bản thân cũng đã quá vội vàng chất vấn cô, là anh không đúng, nếu đặt vào trường hợp của cô, thật không dễ dàng chút nào.
"Tôi xin lỗi, em đừng để bụng những lời tôi nói."
Cô nhìn anh, vội lắc đầu liên tục, nói: "Anh không phải xin lỗi, anh nói rất đúng, hoàn toàn không hề sai, thật đấy. Chỉ là... bản thân tôi không thể...
"Um...nghe em cȧ."
"Trễ rồi, em mau ngủ đi, tôi đi thay quần áo ra rồi sang ngủ cùng em."
"Ngủ ngoan."
"Muốn nói gì thì vào thẳng vấn đề, úp mở thật không phải phong cách làm việc của Nam thiếu nhỉ?"
"Nói đi, tìm tôi là có việc gì?"
Bầu không khí ngột ngạt, bốn con mắt nhìn nhau như kẻ thù truyền kiếp gặp lại.
Lục Phong Diễn và Nam Túc Khiêm có thù từ độ kiếp trước sang kiếp này hay sao ấy, mỗi một lần gặp mặt hay tình cờ đều tỏ thái độ phản nghịch.
"Vậy tôi sẽ vào thẳng trọng tâm. Anh và cô gái tên An Nghiên Hy đó có mối quan hệ thế nào?"
Lục Phong Diễn cười khẩy, anh bắt đầu đáp: "Hình như, đây là vấn đề cá nhân! Đã là vấn đề cá nhân thì thứ lỗi tôi không thể trả lời được cho câu hỏi này!"
"Tôi nghĩ anh biết nhiều thứ lắm đấy! Đừng cố che giấu!" Nam Túc khiêm lạnh giọng.
"Mắt của Nam thiếu sáng nhỉ? Vậy đã tìm được em gái hay chưa? Sao phải ngồi đây úp úp mở mở với tôi?"
"Hahaha! Lục tổng cứ đùa. Em gái đương nhiên là phải tìm rồi, nhưng... tôi nghĩ việc này anh rõ hơn tôi đấy!!"
"Được rồi, nếu còn không có việc gì tôi về đây, không khí hôm nay khó thở quá, đúng chứ Nam thiếu!?"
Lục Phong Diễn đứng phất lên, anh rời khỏi vị trí và xoay người rời đi.
Từ phía sau vọng về tiếng nói của Nam Túc Khiêm: "Chuyện anh làm anh là người rõ nhất, dù sao cũng nên cảm ơn anh một tiếng. Cảm ơn nhé Lục Phong
"Diễn!"
Cả hai là bạn cũ nhiều năm, cũng không hẳn là bạn, nhưng cũng từng không ít lần cạch nhau vì đối phương không ưa thích. Giành quyển sách, món đồ chơi khi đang học trường cấp 1. Tới lúc lớn lên và trưởng thành, xa ngày gặp nhau vẫn cứ chán ghét nhau như vậy.
Lục Phong Diễn anh lớn hơn Nam Túc Khiêm hai tuổi, tuy cùng trường nhưng cách lớp. Chẳng hiểu kiểu gì lại cho hai người đụng độ vài lần, hết giành rồi lại giật. Còn nhớ có lần Lục Phong Diễn vì quá ngứa mắt Nam Túc Khiêm nên ra tay đấm cho một phát vào mắt, cả trường ầm ầm lên vụ này. Xong sau đó Nam Túc Khiêm ăn vạ, la khóc dẫy nẩy rùm beng, hại cả nhà họ Lục phải cúi đầu xin lỗi nhà họ Nam vì cái tính đã nóng còn liều của Lục Phong Diễn. Kể từ vụ đó, cả hai sau này còn gặp lại là cứ dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn nhau, không ai chịu thua ai.