Hạnh Phúc Ấy Liệu Có Phần Em

Chương 41: Mở đầu cho niềm hy vọng



Đến nơi, Lục Phong Diễn nhìn qua phía An Nghiên Hy anh cười khẽ, đưa tay lên xoa đầu cô một cái thật nhẹ nhàng, anh không vội đánh thức, kéo dài thời gian thêm một lúc rồi mới gọi cô dậy.

An Nghiên Hy nheo mắt, cái bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ hẳn khiến cho người ta nhìn vào chỉ biết buồn cười. Lục Phong Diễn nhịn cười, anh cất giọng:

"Chút về sẽ ngủ bù, em thấy trong người có không khỏe hay không thoải mái thì phải nói với tôi một tiếng đấy!" Ở thêm trong xe một lúc cả hai liền di chuyển ra ngoài, hướng về trung tâm thương mại.

Thời tiết dạo gần đây cũng bắt đầu chuyển gió, vào đêm sẽ rất lạnh nên Lục Phong Diễn trước khi ra ngoài đã vận cho cả hai loại quần áo dày và giữ ấm tốt. Tuy vậy, từ lúc bước khỏi xe, anh vẫn luôn nắm chặt tay cô để truyền hơi ẩm.

Cũng chính vì điều này khiến An Nghiên Hy rất ngạc nhiên, trong anh và cô nắm tay nhau lúc này thực sự quá thân mật, người khác nhìn vào đều tưởng họ là một đôi.

Nhưng An Nghiên Hy không dám từ chối cái nắm tay của anh, cô có thể cảm nhận rất rõ được hơi ấm đang lan tỏa, cảm giác vô cùng ấm áp, khiến lòng cô vào giây phút này bình an đến lạ.

"Em cần mua gì không? Chúng ta lại đằng kia xem đồ một chút nhé!"

An Nghiên Hy gật đầu sau câu hỏi của anh, cả hai cứ vậy mà đi dạo và mua không ít đồ tại đây.

Được một lúc, Lục Phong Diễn bất ngờ xoay sang nói nhỏ với cô: "Em đứng đây hoặc đi dạo một vòng nữa đi, xong rồi thì đứng đây chờ tôi nhé, em cầm thẻ này và thanh toán hết chỗ đang cầm này đi, một lúc nữa tôi quay lại, tôi đưa em về nhà!"

"Mà này, em cần thêm gì cứ việc mua đi, thanh toán bằng thẻ của tôi thoải mái." Lục Phong Diễn nhếch môi cười nhẹ, anh cũng ra này ra nọ lắm chứ bộ.

"Anh đi đâu vậy? Tôi không cần mua thêm đâu, chỗ này đã quá nhiều và tốn kém rồi..."

"Em không cần phải tiếc, tiền tôi nuôi em cả đời còn được, mới có chỗ này đáng giá là bao nhiêu!"

An Nghiên Hy im lặng, cô không tranh luận với anh thêm nữa, nếu bây giờ có mở miệng ra thì anh cũng sẽ có cách chặng miệng cô lại ngay.

Một lúc sau khi Lục Phong Diễn rời đi, An Nghiên Hy không đi dạo thêm nữa, cô lẳng lặng đi đến quầy thu ngân và thanh toán hết chỗ đồ đã mua. Xong xuôi liền đi ra hướng băng ghế ngồi chờ.

"Thanh toán giúp tôi chỗ này."

"Quý khách xin chờ đợi trong giây lát, chúng tôi sẽ lập tức báo giá ạ."



Nam Túc Khiêm ghé vào trung tâm thương mại mua một ít đồ, anh đang đứng chờ thanh toán. Đợi vài giây ngắn ngủi, cuối cùng cũng thanh toán xong, anh liền sải bước trên đôi chân dài thẳng tắp.

Đi ngang qua sảnh chính, một cảm giác là lạ lúc này đột ngột kéo đến, trong lòng bắt chợt man mác. Anh lia đôi mắt đến xung quanh, như tìm kiếm một cái gì đó.

An Nghiên Hy đột ngột thấy có hơi choáng váng, mũi cô lúc này chẳng hiểu vì sao lại tuôn ra một dòng máu ẩm. Đến quá bất ngờ nên cô không kịp phản ứng, chỉ biết vội đưa tay và ngửa đầu lên cao để máu không chảy xuống nữa.

"Cô không sao chứ?"

Một giọng nói xa lạ bắt ngờ cất lên ngay bên tai. Khiến An Nghiên Hy khá hốt hoảng nên liền cúi mặt xuống xem thử.

"Có cần sự giúp đỡ không? Hình như cô bị chảy máu cam!"

An Nghiên Hy lắc đầu vội, chuyện này không quá to tát nên cô không muốn phiền đến bất kỳ ai.

"Cảm ơn, nhưng tôi không cần ạ."

Một tay che đi mũi, tay còn lại lắc liên tục với ý từ chối. Cũng vì bàn tay thon nhỏ của cô đã một phần che đi khuôn mặt, nên lúc này Nam Túc Khiêm không thể nhìn rõ được khuôn mặt.

Dù bị cô gái từ chối sự giúp đỡ, nhưng với tính nhiệt tình của Nam Túc Khiêm, anh nào chịu đi. Cứ vậy ngồi xuống băng ghế cạnh An Nghiên Hy, anh từ tốn lấy ra từ chiếc túi một hộp khăn giấy vừa mới mua khi nãy.

"Cô cầm lấy đi, cẩn thận kẻo dính lên áo đấy!" Âm giọng ấm áp, truyền đến bên tai nghe một cảm giác thoải mái.

An Nghiên Hy do dự, dù sao cũng là người xa lạ, cô không biết có nên nhận hay không, nhưng ở tình thế hiện tại, không nhận cũng hơi khó xử. Cuối cùng cô đành miễn cưỡng nhận lấy, lau vội qua vệt máu trên mũi.

Một lúc, thấy tình trạng cũng dần dần ổn lại, An Nghiên Hy mới bỏ tay xuống và quay mặt sang đối diện với người đàn ông lạ kia.

"Tôi cảm ơn anh, anh cho tôi xin giá của hộp giấy này nhé, tôi gửi trả tiền lại ạ."

An Nghiên Hy khuôn mặt trong vắt nói, nét mặt cô lúc này có hơi nhạt đi một chút, trong không khỏe.

Cái biểu cảm đầu tiên khi Nam Túc Khiêm nhìn cận mặt cô gái bên cạnh, mắt anh cứ trưng trưng không chớp, nhìn như vẻ đang ngạc nhiên hay sốc về

chuyện gì đó lắm vậy.



Cô thấy anh cứ nhìn trầm trầm mình, bất giác hơi mất đi sự tự nhiên nên liền lên tiếng: "Anh gì đó, anh sao vậy ạ? Tôi đã nói cái gì sai sao.."

" Giống quá! Thật sự... thật sự rất giống mẹ!! Có phải là em không Tịnh Thất?? Là em có đúng không?"

Chẳng biết hốc mắt anh ửng đỏ lên tự bao giờ. Có phải là duyên, là may mắn mở đầu cho niềm hi vọng của anh bao nhiêu năm qua không? Trong đầu Nam Túc Khiêm rối rắm, giọng nói như nghẹn lại, vào lúc này nói không thành lời.

An Nghiên Hy nhìn thấy có hơi kì lạ, người này cứ nhìn cô hoài mãi, chẳng biết có chuyện gì không mà mắt cứ len lên ánh đỏ.

"Anh sao vậy ạ..."

"À không có gì, xin lỗi vì đã thất lễ." Anh kéo lại sự bình tĩnh, trưởng thành. Cố kiềm chế cảm xúc lại.

"Không sao ạ." An Nghiên Hy nhẹ nhàng nói, chẳng hiểu vì sao, khi cô nói chuyện với anh lại cảm thấy có cảm giác thân quen kỳ lạ, mặc dù cô chưa từng gặp.

"Cô ngồi đây là để đợi ai sao?"

"Vâng."

Nhận thấy bản thân đang hỏi hơi vô duyên một chút, anh liền kiềm lại không hỏi những câu vớ vẩn này nữa. Bây giờ chuyện lớn nhất mà anh cần phải làm là nắm bắt thời cơ, tìm cách liên lạc với cô gái này.

Anh không biểu lộ thái độ kinh ngạc của bản thân là vì không muốn cô gái nhỏ này cảm thấy sợ, xa cách như này một chút sẽ ổn hơn, lần này anh tìm được một người có khuôn mặt y hệt mẹ anh, chắc có lẽ là một niềm may mắn. Nên bằng mọi giá anh phải nắm bắt.

"Cho tôi hỏi một chút nhé, có lẽ sẽ hơi riêng tư. Cô tên là gì vậy, có sống gần đây không?"

"Là An Nghiên Hy, tôi sống cũng gần đây lắm, ở ngay chính giữa trung tâm." An Nghiên Hy bị hỏi liền không biết nói sao, nhưng bắt chợt lại trả lời một cách không suy nghĩ, đến cô cũng không hiểu thấu được lí do vì sao.

"An Nghiên Hy! Cái tên này rất hay... Cũng trễ rồi, tôi về trước nhé, nhớ về sớm một chút, chăm sóc bản thân thật kĩ."

Bước đi, Nam Túc Khiêm bình tĩnh không biểu lộ bất kỳ cảm nào, tưởng đơn giản như không có gì nhưng thực chất anh đã lên kế hoạch.

"Hi vọng lần này, thực sự là em... Tịch Thất!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv