Nghe từng lời cô nói, Lục Phong Diễn chỉ nhếch môi một chút, trầm thấp đáp: "Em nghĩ sao hả Nghiên Hy?"
"Điều mà em nghĩ tôi cũng đã từng nghĩ, nếu tôi thấy vướng bận thì không cần phải cất công đứng đây cùng em làm gì!"
"Nhưng anh có rất nhiều sự lựa chọn khác mà... Cái gì tôi cũng không tốt, từ đầu đến cuối đều không tốt...
"Điều đó là do chính em nghĩ nhiều, tốt hay không tốt Lục Phong Diễn tôi nhiều năm sống trên cuộc đời này không lẽ chả biết phân biệt hay sao? Em cố tình..."
"Tôi không..." An Nghiên Hy cúi mặt, đăm chiêu suy nghĩ lung tung, một hồi lâu mới ngẩng mặt nói tiếp:
"Được. Vậy tôi đồng ý" Quyết đoán, lần này cô muốn thử một chút.
"Ưm!... Lục...Phong.." Vừa hết câu môi cô đã bị chiếm mất, tốc độ của con người nào đó giống như sợ bị vụt mất miếng mồi ngon vậy, hấp tấp vội vàn.
An Nghiên Hy hai tay đánh vào lòng ngực anh mà chống cự, nhưng mà cái sức lực của cô theo anh cảm nhận thì nó chả khác là bao với sức của con thỏ nhỏ. Yếu ớt cố gắng nhưng không đáng kể bao nhiêu.
Càng hôn càng nghiện, Lục Phong Diễn hôn điên cuồng theo bản năng. Còn tưởng đâu anh đã phải ăn chay nhiều năm cơ đấy!
Hôn từ môi di chuyển dọc xuống cổ rồi xương quai xanh, những nơi anh đi
qua đều lưu lại dấu tích. Anh biết điểm dừng của bản thân ở đâu, nên hôn một chút rồi thôi, bây giờ có muốn thêm cũng không thể nữa! Cầm lòng mà hạ nhiệt cơ thể xuống.
"Có muốn ăn chút gì đó trước khi ngủ không?"
An Nghiên Hy chưa kịp hoàn hồn thì anh lại hỏi tới, cô đưa bàn tay lên che lấp đi đôi môi bị anh quấy phá nãy giờ, ngượng ngùng đến mức không nói nên lời.
Anh thấy biểu cảm của cô, cũng không nói hay làm gì, đột ngột anh đứng thẳng người dậy, hướng ánh mắt nhìn cô:
"Tôi xuống trước.
Sau khi anh ra khỏi phòng không lâu, lúc này An Nghiên Hy mới nhẹ nhõm hẳn ra. Thật mà nói ở bên cạnh anh còn nguy hiểm hơn hết, có thể nói là an toàn tính mạng chứ về cơ thể của cô thì không chắc chắn chút nào!
Tự nãy đến giờ cũng khiến cô quên sạch sẽ đi cái cảm giác sợ hãi khi đối mặt lúc ở căn nhà hoang đó. Ngay lúc này thay vào là sự rối rắm mơ hồ khi đêm nay chẳng biết cô có thể lành lặn hay không đây!
Nói đi cũng phải nói lại, cũng nhờ có anh mà cô mới có thể an toàn như lúc này, nếu lúc đó anh và mọi người không đến kịp thì có lẽ điều tồi tệ hơn đã xảy đến.
"Em ăn đi, uống hết ly sữa rồi mới được về phòng ngủ!" Lục Phong Diễn giả thói gia trưởng, ép cô ăn uống cho bằng được mới thôi.
An Nghiên Hy thì ngồi ngơ ngác nhìn đồ ăn trên bàn, sự thắc mắc trong cô còn lớn hơn cả việc bị anh ép ăn. Vì không thể chờ lâu, cô lỡ miệng bộc lộ ra mà hỏi:
"Tôi nhớ khi trước biệt thự này không có một người làm nào cả! Anh lại không giỏi nấu ăn! Giờ này cũng không đặt được đồ ăn nữa, vậy chỗ này từ đâu ra vậy?"
Bị cô đặt ra câu hỏi một loạt, anh ngồi ghế bên này không thể hiện chút thái độ nào khác, để bầu không khí yên ắng cả một lúc thì mới chịu cất lời:
"Em nghĩ thế nào?"
"Tôi không biết...
"Nếu đã không thể biết thì em cứ ngồi đó ngoan ngoãn ăn đi." Lời nói thốt ra có chút lười nhác.
An Nghiên Hy bất lực vô cùng, cô chỉ biết gắng gượng chịu đựng cái tính cách không thích nói nhiều của anh. Lúc lạnh lúc ấm thật khó đoán.
Cô ăn xong, cẩn thận đem bát đĩa đi rửa gọn gàng rồi mới quay ngược ra sofa. Nhẹ ngồi xuống đối diện với Lục Phong Diễn, cô dịu giọng khẽ hỏi:
"Vậy... Tôi cần phải làm những gì?"
Lục Phong Diễn xoa xoa hai bên thái dương, trong dáng vẻ anh lúc này có chút mệt mỏi. Nâng mắt nhìn lên, âm giọng trầm thấp cất lời:
"Tôi không bắt em phải làm những công việc nặng nhọc hay vi phạm đạo đức, khi nào cần tôi sẽ gọi."
"Anh cho tôi hỏi. Không có một bản hợp đồng nào để làm tinh sao?"
"Không cần thiết, hằng tháng tôi đều sẽ chuyển tiền cho em đúng hẹn" Lục Phong Diễn đưa tay lên nâng kính, giọng nói nghiêm túc.
Mặc khác, Lục Phong Diễn đã tính kỹ lưỡng cả rồi. Nếu anh soạn hợp đồng, sau này có khi lại khó lòng bước tiếp vì bị ràng buộc bởi nó. Cái lợi và hại chắc chắn phải yên và ổn. NOW
Ngưng giọng một chút anh lại nói tiếp: "Em nghỉ việc ở công ty đó đi, không cần phải cực khổ như thế."
An Nghiên Hy trầm mặt, cô suy tư nghĩ ngợi rất nhiều, lại tự hỏi bản thân. Rốt cuộc cô đang cần và muốn gì? Liệu bước đi mà bản thân cô chọn có thực sự đúng đắn?
Nhìn thấy khuôn mặt cô man mác, anh cũng không biết nói thế nào lúc này, anh cũng tự hỏi bản thân. Rốt cuộc anh có đang bảo vệ cô đúng cách?
Rồi bầu không khí trong căn phòng khách rộng lớn lúc này trở nên tĩnh lặng, anh không nói, cô không nói, cả hai cứ vậy mà tự tìm hỏi bản thân.
"An Nghiên Hy... Em dọn đến ở cùng tôi được chứ?"
Anh bất ngờ hỏi, khiến cô từ suy tư dẫn đến kinh ngạc với đề nghị lần này. Đôi môi đỏ hồng mấp máy, khó tin đến câu từ nói ra ấp úng.
"Tôi...tôi ở với anh!?"
"Ùm!"
"Em cứ suy nghĩ đi, không cần vội trả lời. Bây giờ thì lên phòng ngủ thôi, tôi hơi mệt rồi..."
Lục Phong Diễn nói dứt lời liền đứng bật dậy, anh đi vòng qua phía An Nghiên Hy đang ngồi, đưa bàn tay suông dài nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Anh nắm lấy tay cô, cái nắm tay những tưởng rất bình thường nhưng đối với An Nghiên Hy vào lúc này thì mơ hồ và len lỗi sự ấm áp mà anh truyền đến.
Cửa phòng đóng lại, Lục Phong Diễn trèo thẳng lên giường mà nằm xuống trong ánh mắt ngay ngốc kinh ngạc của cô.
"Lên đây!"
Ý anh rõ rành rành ra đó, An Nghiên Hy cũng không biết phải thế nào, cô phải ngủ cùng anh thật sao?
Chậm rãi bước từng bước chân chậm chạp, cô ngồi bên mép giường, cảm giác ngượng và không quen khiến cô chưa thể tiếp nhận với hiện tại.
"Tôi...tôi ngủ ở đây thật sao?"
"Đúng thế, có vấn đề gì à?"
"Không có..."
"Vậy còn không mau nằm xuống, tôi đã buồn ngủ lắm rồi! Em định không để tôi ngủ à."
An Nghiên Hy nghe thấy lời anh nói liền vội vàn nằm xuống ngay, cảm giác căng thẳng và hồi hộp giao động mãnh liệt trong cô.
Đèn phòng bị tắt đi, Lục Phong Diễn dễ gì mà chịu nằm yên như khúc gỗ được, anh tìm cớ ôm gọn cô trong lòng, lời lẽ dễ nghe.
"Trời đêm hơi lạnh, giữ ấm một chút."
An Nghiên Hy bị cái ôm của anh truyền đến hơi ấm, cảm giác hồi hộp xen lẫn chút phức tạp. Không bao lâu sau, cả hai dần đi vào giấc ngủ.
Đêm nay, khoảnh khắc này xin ghi lại.