"Ưm...buông... buông ra.." Cô khó khăn nói ra thành tiếng, hai tay lúc này đều bị tên kia giữ lấy, không cách nào đẩy người ra được.
Hôn đến khi cô gái bị mình chế ngự khó khăn trong việc thở, lúc này Lục Phong Diễn mới nhân nhượng buông tha. Nhưng mà...vẫn chưa thể thỏa mãn cho cơn dục vọng trong anh.
An Nghiên Hy khó nhọc thở gấp từng hồi, đến lúc đã lấy lại được hơi thở đều đặn mới xoay mặt sang nhìn người đang kiềm hãm mình, cô ấm ức nói:
"Anh đừng quá đáng!"
Chẳng biết lấy đâu ra dũng khí, cô chỉ biết lúc này bản thân đang rất ấm ức và không muốn phải chịu đựng thêm bất cứ thứ gì.
Lục Phong Diễn nhếch mép cười khẩy, anh tiếp lời:
"Ấm ức sao? Không phải khi nãy em mềm mỏng lắm mà, sao lúc này không dùng giọng điệu đó xin tôi tha cho em?"
"Nhưng tôi nói rồi anh sẽ nghe sao?" An Nghiên Hy nghiêng đầu hỏi ngược lại.
"Đương nhiên là không rồi!"
Dù đã biết trước câu trả lời bá đạo kia, nhưng sâu sắc trong lòng cô vẫn len lỏi lên một tia mỏng manh nào đó, có điều lần này lại thất vọng rồi. Cứ tưởng đâu câu nói của anh sẽ khác với suy nghĩ của cô, nhưng hóa ra trong một giây phút ngắn ngủi nào đó bản thân cô lại tự ảo tưởng quá phần rồi!
Thấy An Nghiên Hy vẫn không trả lời lại, anh cũng không muốn mất thêm nhiều thời gian nên đã trực tiếp bế thóc người cô lên.
"Anh...anh muốn gì? Thả tôi xuống..."
Không trả lời, anh bước thẳng lên lầu đi về hướng căn phòng mà An Nghiên Hy đã sử dụng lúc ban ngày, không kiêng nể mà đá phăng cách cửa trực tiếp bước vào trong.
"Áaaa..." Chỉ biết sau tiếng la lớn đó là thân thể của An Nghiên Hy tiếp mặt nệm một cách mạnh bạo!
Lục Phong Diễn như con hổ đói, trong vài giây ngắn ngủi lại một lần nữa kiềm hãm cô dưới thân mình. Anh bá đạo nói:
"An Nghiên Hy, tôi không nghĩ em lại có sức hút như vậy! Đến cả lão ta cũng để mắt đến em..."
Càng nghĩ tâm tình anh lại càng không tốt, chẳng thể hiểu nổi bản thân lại đang điên tiết cái gì, chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi mà! Vì sao anh lại phải để tâm đến nhiều như vậy?
An Nghiên Hy khù khờ chẳng hiểu ý của anh nói là gì, lão ta? Người anh nhắc đến đó là ai, cô nào có liên quan?
"Anh...anh nói gì vậy? Buông tôi ra...áaa..."
Cúc váy phía sau lưng bị một lực mạnh làm đứt ra, An Nghiên Hy chỉ biết phía sau lưng thoáng chốc truyền đến cơn lành lạnh.
"Miệng nhỏ em rất thích la? Vậy được thôi! Tôi cho em la đến sáng!"
An Nghiên Hy mắt mở to hết cỡ, gì chứ? Hắn là đang muốn ép buộc cô?
"Không...không được... ưm!"
An Nghiên Hy hoàn toàn rơi vào tầm kiểm soát của Lục Phong Diễn, mà đã rơi vào tay anh thì làm gì còn con đường thoát thân!
Bàn tay anh không yên phận mà lần lần di chuyển trên khắp cơ thể nuột nà, mảnh dẻ. Tuy An Nghiên Hy sống một cuộc sống không mấy ấm áp và đủ đầy, nhưng thân thể cô bẩm sinh vốn đã rất hoàn hảo, từ làn da đến mái tóc khuôn mặt đều rất xinh đẹp!
Không hiểu sao càng hôn cô anh lại càng cảm thấy bị cuốn hút, hôn hết lần này đến lần khác đều rút mòn hơi thở của cô gái nhỏ dưới thân.
An Nghiên Hy dần bị rút sức nên đến kêu la cũng không nổi, quả là nước đi của Lục Phong Diễn quá thâm sâu!
"Không phản kháng nữa à?"
"Anh đừng quá..."
"Vẫn còn sức ư? Được thôi, để tôi ăn sạch em một lần nữa!"
Vòng vo tam quốc một hồi thì Lục Phong Diễn cũng chính thức đi vào "bữa ăn" chính. Món hôm nay vô cùng "ngon" và "ngọt" miệng.
"Anh...anh không được..."
Lần này An Nghiên Hy phản kháng kịch liệt, nhất quyết không cho người kia được tội nguyện ý đồ. Nhưng mà sức cô nhỏ bé như vậy nào làm lại sức lực đàn ông, nên là thất thế ngay phút đầu.
Cơ thể An Nghiên Hy dần dần được bày tỏ, Lục Phong Diễn cứ thế mà chăm chăm chiêm ngưỡng cơ thể tuyệt sắc trước mắt.
Nhìn thôi thì vẫn chưa thể đủ, anh cúi đầu đưa cái miệng tham lam cùng chiếc lưỡi linh hoạt liếm láp mút lấy từ khe rảnh sang nơi căng tròn ngọt nước.
An Nghiên Hy vừa đau vừa kinh hãi, cơ thể không chấp nhận được việc bị xâm phạm mà run lên.
"Lục tổng...thật sự không được, đừng! Dừng lại..."
Dù thế nào đêm nay anh cũng ăn gọn cô thôi, mỡ đã dâng đến miệng mèo thì làm sao không thưởng thức cho được.
Bỏ ngoài tai lời An Nghiên Hy nói, Lục Phong Diễn vẫn cứ thế tiếp tục luân phiên mút lấy đều đặn hai bên bầu ngực căng tròn ngọt nước, song đó là để lại dấu hôn khắp thân trên...
An Nghiên Hy lúc này thật sự rất muốn khóc, lần trước là do tình thế cấp bách nên cô mới cắn răng nhắm mắt mà để hắn khai phá cơ thể! Lần này cô đủ tỉnh táo để nhận thức được bản thân đang bị ép buộc, nhưng cô lại không có sức chống trả!
Nỗi đau tinh thần chưa nguôi ngoai nay lại đến cơn đau thể xác, vừa nghĩ giọt lệ nóng hổi nơi khóe mắt cũng rơi xuống không ngừng.
Lục Phong Diễn cũng thôi, dừng hành động lại, anh nhìn cô gái dưới thân bây giờ đang khóc thút thít rất đáng thương. Chẳng biết đầu anh đã chạm phải sợi dây thần kinh nào đó mà trực tiếp cúi xuống hôn vào đôi mắt ướt lệ của An Nghiên Hy.
Chính hành động của anh làm cô xửng vửng, vừa lạnh vừa ấm, anh đang muốn thao túng cô đó ư?
"Ngoan, không khóc, tôi sẽ thật nhẹ nhàng. Bây giờ em bắt tôi dừng lại thì chẳng khác nào trực tiếp giết chết tôi."
An Nghiên Hy không ngốc đến mức mấy chuyện này mà không biết, chỉ là cô sợ, không đủ dũng khí.
Đôi mắt cô đỏ hoe đáng thương nhìn anh, cô nghẹn giọng nói:
"Tắt đèn..."
"Được!"
Nói là tắt đèn nhưng Lục Phong Diễn vẫn khôn ngoan bật đèn ngủ lên, tuy không sáng bằng đèn kia nhưng nó cũng lờ mờ. Đương nhiên vẫn nhìn rõ được thân thể yêu kiều của An Nghiên Hy rồi.
Ban đầu An Nghiên Hy có chống cự nhưng rồi cũng chịu thua vì Lục Phong Diễn quá cao tay, cô nói câu nào anh chặn lại câu đó bằng cách khóa môi!
Trôi qua thêm 15 phút sau, cơ thể An Nghiên Hy hoàn toàn lộ diện, bằng một thế lực nào đó Lục Phong Diễn cấp tốc lột sạch sẽ đồ đạc vận trên người cả hai.
Ừm thì...
Cơ thể, thân dưới của cô bắt đầu bị anh xâm chiếm bởi những ngón tay mở đường, vừa nhìn vừa thỏa mãn, Lục Phong Diễn lúc này sung sướng tột đỉnh.
Nơi cửa động bị xâm phạm làm An Nghiên Hy co rút người, lại một lần nữa cô rơi nước mắt vì quá đau, thật sự chưa thể thích nghi với sự xâm nhập lạ...
"Đau...anh dừng lại!..."
"Mới chỉ hai ngón thôi đã đau? Lát nữa còn to hơn em phải thế nào?"
Anh mở miệng lần nào khiến cho cô cứng miệng lần đấy, con người này sao cứ thích thẳng thắn như vậy!
...
An Nghiên Hy uốn cong người lên bởi sự xâm nhập và giao thoa nơi thân dưới, Lục Phong Diễn cứ vậy mà hành hạ cô đến suốt nhiều giờ đồng hồ liền.
"Em ngọt nước như vầy tôi lại không nở buông ra! An Nghiên Hy, là em va phải tôi, để tôi xem em chạy thoát hay không con thỏ nhỏ."
Quả thật, anh không nghĩ bản thân lại thích mùi hương tự nhiên mềm mại trên cơ thể An Nghiên Hy. Các cô gái khác đều chỉ được anh ngủ qua một lần, riêng An Nghiên Hy vậy mà khiến anh tốn sức và thu hút tận hai lần!
Sau khi "trận chiến" kết thúc, An Nghiên Hy kiệt quệ sức lực mà mềm nhũn cả thân, ban đêm mà tắm rửa nữa thì lại không tốt lắm nên Lục Phong Diễn chỉ kéo chăn lên đắp kín cơ thể và giữ ấm cho cô.
Riêng anh thì quấn ngang hông một chiếc khăn tạm bợ, di chuyển ra ngưỡng cửa gọi đi một cuộc điện thoại. Đâu đó tầm 3 phút hơn, anh lại di chuyển về giường, trực tiếp leo lên và ôm lấy An Nghiên Hy vào lòng.