Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Chương 58



Vẻ mặt Tư Kiêu Kỳ lúc vỗ ngực nói câu “Yên tâm, còn có anh đây” vô cùng thâm tình, mỗi một câu chữ đều vô cùng có sức mạnh giống như có thể cảm động được tới trời đất, thế nhưng có những chuyện không phải chỉ dựa vào chân thành thì có thể làm được – ví dụ như kiếm tiền.

Sau lễ Quốc Khánh một tuần, cũng vừa đúng một tháng trời sau khi An Tiệp khai trương, Kiều Hâm, Trình Tử Hoa cùng nhau đi tới văn phòng của Tư Kiêu Kỳ, sau một hồi cùng nhau tính toán sổ sách, Kiều Hâm nói: “Anh, em thấy công ty chúng ta không cần phải mời kế toán làm gì.”

Trình Tử Hoa gật gù, chỉ vào đống sổ sách nói: “Biết tính cộng trừ trong vòng đơn vị một ngàn là được rồi.”

Tư Kiêu Kỳ thở dài thất vọng đi tới ghế dựa ngồi xuống, kế hoạch bao dưỡng mèo đành phải dời lại sau rồi, trên thực tế khả năng hai tháng tiếp theo Tiêu Thần còn phải nuôi con gà là mình đây.

“Bên khách vận có chuyện gì?” Tư Kiêu Kỳ hỏi Kiều Hâm.

“Bị phạt một đống tiền!” Kiều Hâm nói một cách đơn giản, “Chuyện này tại em, em sẽ phụ trách bồi thường.”

“Cái này không quan trọng,” Tư Kiêu Kỳ bấm bấm ngón tay gõ mặt bàn, “Chuyện bồi thường không liên quan đến chú, anh đang nghĩ làm sao mà bị phạt đây?”

“Đường dài bên kia đa phần đều là người của lão Mạnh, bọn họ muốn đi đường ngắn mới nhét thêm tiền, vừa vặn sau Quốc Khánh thanh tra gay gắt nên là bị tóm thôi.”

Tư Kiêu Kỳ nhíu nhíu mày lập tức ngồi thẳng lên, “Bọn họ còn có thể làm như thế? Không phải còn có Triệu Vũ Tân canh chừng sao? Nó không quản?”

“Em có hỏi rồi, bọn họ trước giờ làm việc cho lão Mạnh đều dùng cách đó, nhưng trước giờ chưa bao giờ gặp chuyện này, hình như lão Mạnh có quan hệ với bên giao thông nên nếu là chuyện không nghiêm trọng lắm thì hầu như đều được mắt nhắm mắt mở cho qua. Chỉ là gần đây kiểm tra nghiêm ngặt, chúng ta lại không có quan hệ gì, giờ bị tóm nên bị phạt gấp đôi thôi.”

Kiều Hâm nói: “Chuyện này tại em, là do em không tập trung…”

“Triệu Vũ Tân đâu?” Tư Kiêu Kỳ cắt ngang Kiều Hâm, “Mấy cái này Triệu Vũ Tân hẳn là phải biết chứ? Tại sao nó lại không lo?”

“Hẳn là khó quản lý rồi.” Trình Tử Hoa xen vào nói: “Dùng người của người ta là vậy đó anh, cả một xe toàn là người bên đó, Triệu Vũ Tân nói có ai mà nghe đâu.”

Tư Kiêu Kỳ buồn bực cầm điếu thuốc mạnh mẽ rít một hơi, lúc trước chấp nhận điều kiện hợp tác với lão Mạnh cũng đã một phần đoán trước không dễ quản được người bên đó rồi. Thế nhưng không nghĩ tới khi gặp những trường hợp kiểm tra nghiêm ngặt như này mà bọn họ vẫn bí quá hóa liều, khiến công ty phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng.

“Kỳ thực…” Kiều Hâm chần chờ một chút, khẽ cắn răng nói hết, “Phạt tiền là chuyện nhỏ, chúng ta nhận được thẻ luôn rồi.”

“Sao lại thế được?” Tư Kiêu Kỳ lên giọng nói: “Anh là người chịu trách nhiệm pháp lý, anh còn chưa nhận được mà.”

“Triệu Vũ Tân giữ rồi, nó sợ anh biết.”

Trong lòng Tư Kiêu Kỳ bùng lên một ngọn lửa, bản thân Triệu Vũ Tân bị nhận thẻ cảnh cáo xong còn tự mình giấu đi, qua một tháng mình mới biết chuyện này. Hiện tại xem ra mảng khách vận bên kia đã hoàn toàn bị mất khống chế, tài xế với nhân viên phục vụ bên kia đều là bí quá hóa liều, nếu bị bắt lấy có khi sẽ bị phạt còn trừ tiền lương, còn nếu may không bị thì tất nhiên được nhiều hơn mất rồi.

Có thể cùng một lúc kiếm tiền ở cả hai mảng khách vận và hàng vận – Giỏi! Kỳ thực, Tư Kiêu Kỳ cảm thấy, nếu như chở quá số lượng cho phép làm sao mà không bị phạt chứ? Hồi xuân vận bị quá số người tới năm lần cũng coi như là ít, nhưng mà có thể tránh được mầm họa sau này sao?

Mấy chuyện vận chuyển tàu xe này thật sự không nói trước được gì, mình điều hành công ty này đúng là ngàn cây treo sợi tóc.

“Năng lực của Triệu Vũ Tân không ổn.” Tư Kiêu Kỳ quả đoán nói, “Nếu lúc đó có chú là được rồi.”

Trình Tử Hoa vừa mới định mở miệng ra nói chuyện thì đã bị Kiều Hâm giành trước: “Trình Tử bên cơ quan du lịch đang làm tốt, cứ để nó ở đó. Phỉ Phỉ đã không có chuyện gì, hai lần kiểm tra thai sản đều bình thường, để em trở lại làm tiếp.”

Tư Kiêu Kỳ kiên quyết lắc đầu: “Vợ con quan trọng nhất, công ty dữ lắm cũng là bồi thường thôi, cũng không phải chúng ta chưa từng trải qua.”

Kiều Hâm cười nói: “Đại ca, em biết anh ‘không thiếu tiền’, nhưng mà chi tiêu cũng không thể tùy hứng như vậy được, lại nói công ty này cũng là bát cơm của em, sau này em nuôi con cũng cần tiền mua sữa mà.”

Tư Kiêu Kỳ vẫn là lắc đầu, Phỉ Phỉ thời gian trước bị dự đoán có thể sinh non khiến mọi người lo lắng không thôi, Tiêu Thần còn giúp liên lạc với bên khoa sản đây.

“Thật sự không sao mà, cô ấy mỗi ngày đều loanh quanh ở trong cửa hàng, vợ em coi vậy chứ khỏe lắm.” Kiều Hâm hào hiệp phất tay một cái nói, “Tiền sữa sắp tới của con gái cô ấy nếu như bị mất, để cô ấy biết chắc còn khó chịu hơn.”

Trình Tử Hoa cười ha ha nói: “Tấm lòng của chị dâu thiệt to lớn nha.”

“Sao chú mày biết là con gái?” Tâm điểm của Tư Kiêu Kỳ trong nháy mắt bị chệch hướng, anh cảm thấy đứa nhỏ trong bụng Phỉ Phỉ vẫn là quan trọng nhất.

“Em mơ thấy chứ sao.” Kiều Hâm đắc ý nói, “Vậy cũng tốt, là tiểu tình nhân của em.”

“Nếu như là con trai thì sao?” Tư Kiêu Kỳ hỏi.

“Vậy thì là tiểu tình nhân của Phỉ Phỉ, cũng tốt mà.”

“Ừm, vẫn là con gái đi, con gái tốt hơn, anh thích con gái, có thể mua cho nó một đống quần hoa.” Tư Kiêu Kỳ vô cùng mong chờ nói, “Đến lúc đó nhớ cho anh mày mượn con bé chơi chút.”

Trình Tử Hoa bất đắc dĩ nhìn đống sổ sách trước mặt, đối với việc làm ăn này cảm thấy đúng là sầu thiệt sầu, liền cất to giọng lên nói: “Ha ha ha, đại ca anh nếu thích con gái vậy thì tự mình đi sinh một đứa đi.”

“Anh đời này mơ cũng không dám mơ.” Tư Kiêu Kỳ lười biếng duỗi người, cầm sổ sách lên xem.

Trình Tử Hoa bị câu này nói làm cho hoang mang tột độ, hắn đảo mắt nhìn qua Tư Kiêu Kỳ rồi lại nhìn về phía Kiều Hâm, cả nửa ngày cũng không dám mở miệng hỏi.

“Chú mày làm gì thế?” Tư Kiêu Kỳ thấy lạ liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Anh, tại sao anh lại nói ‘Đời này không dám mơ’?” Trình Tử Hoa cuối cùng cũng hỏi ra thắc mắc trong lòng.

“Anh không thích phụ nữ!” Tư Kiêu Kỳ “bộp” một cái khép đống sổ sách lại, thản nhiên nhìn Trình Tử Hoa nói, “Bởi vậy người đó nhà anh không cách nào có thể sinh con được.”

Trình Tử Hoa trăm ngàn lần không ngờ Tư Kiêu Kỳ lại có thể thản nhiên như vậy mà thừa nhận, trong lòng sửng sốt không biết nên nói gì cho tốt, hắn mắt chữ A mồm chữ O ngốc nghếch ngồi đó nhìn Tư Kiêu Kỳ.

“Nhìn gì, chú mày không phải kiểu anh thích, anh không xuống tay với chú mày đâu.” Tư Kiêu Kỳ ghét bỏ nói.

Trình Tử Hoa bày ra vẻ mặt “Hù chết người là phải đền mạng”, sau đó ánh mắt chậm rãi chuyển hướng về phía Kiều Hâm, Kiều Hâm giơ tay lên nói: “Mày dám nghĩ bậy tao giết chết mày.”

“Vậy người đó…là ai?”

“Là bác sĩ Tiêu,” Kiều Hâm nói, “Lúc mày bị tai nạn xe cộ anh ấy cũng ở đó, à hồi khai trương công ty cũng có tới, nhớ chưa?”

“Đờ mờ!” Trình Tử Hoa thì thào nói: “Em còn tưởng ảnh chỉ là bạn của đại ca thôi.”

“Bạn trai mà, vậy cũng không sai.”

Người của “Tư Gia Ban” ai cũng có ít nhiều tinh thần thích hóng chuyện, đây cũng chính là truyền thống thượng bất chính hạ tắc loạn của đám bọn họ. Trình Tử Hoa tinh thần tỉnh táo hỏi: “Ai ai, nói coi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Kiều Hâm kéo ống  tay áo lên định bắt đầu nhiều chuyện, đáng tiếc Tư Kiêu Kỳ lên tiếng trước: “Muốn nhiều chuyện cũng đừng nhiều chuyện trước mặt anh, nói chuyện chính, giờ nên giải quyết sao đây.”

“Em trở về,” Kiều Hâm quả quyết nói, “Cái nhóm tài xế bên đó toàn là dân lỏi đời, Triệu Vũ Tân không làm lại đâu, Trương Hạo lại nhút nhát, càng không được.”

“Phạt tiền…trước hết cứ như vậy đã,” Tư Kiêu Kỳ châm chước nói, “Làm du lịch ít nhiều cũng phải ra tiền, trước mắt cứ chịu đựng chút.”

Ba người ngồi đó bắt đầu tính toán, kết quả không có gì bất ngờ lãi ròng tính ra một con số âm.

“Quỷ nghèo một tổ!” Tư Kiêu Kỳ đau đầu nói, “Lúc nào mới có thể nhìn thấy tiền vô đây?”

Nhớ lại lời nói hùng hồn của bản thân lúc trước, cảm thấy đúng là nói bậy cũng gặp báo ứng mà.

***

Công ty thì còn có thể lấy bên này đắp bên kia, nhưng mà sinh sống qua ngày thật sự không có cách nào. Toàn bộ gia sản của Tư Kiêu Kỳ lúc này đều đặt hết vào công ty, mỗi tháng còn đều đặn trích ra một khoản gửi cho mẹ nuôi, cuối cùng còn lại chỉ đủ tiền ăn. Bây giờ nếu như muốn mời Tiêu Thần một bữa ăn kiểu Quảng cũng là chuyện viễn vông.

Tư Kiêu Kỳ đau đầu nghĩ, bên khách vận coi như Kiều Hâm có thể tạm thời áp chế, nhưng chờ lợi nhuận về cũng là chuyện của một tháng sau, trước mắt phải tính thế nào đây?

Cơ quan du lịch!

Trình Tử Hoa cùng Tư Kiêu Kỳ đồng thời nghĩ tới điểm này, bên công ty du lịch bình thường đều là hai, ba ngày một chuyến, chạy xong tính tiền luôn sẽ không bị khất nợ, chưa kể nếu có hóa đơn còn có thể thu thêm một khoản. Muốn dùng nó để phát triển công ty thì không thể, nhưng có thể để tổng giám đốc Tư mỗi ngày về mua thêm một cân xương sườn cải thiện bữa ăn thì vẫn dư sức.

Nghĩ thế Trình Tử Hoa bèn chạy tới công ty du lịch bàn chuyện làm ăn, Tư Kiêu Kỳ lôi một đống danh thiếp ra tìm kiếm khách hàng, lật hết mấy cuốn thì nhìn thấy một cái tên quen thuộc – Thương Ngạn!

Dê béo!

Tư Kiêu Kỳ tràn đầy phấn khởi gọi điện cho Thương Ngạn, hỏi thăm ân cần xong còn không quên hỏi phòng làm việc mới như thế nào, có vấn đề gì hay không, tài sản có cần trợ giúp gì không, chuyện làm ăn có tốt không, thế nhưng chung quy vẫn không đề cập tới hai chữ “hợp tác”. Thương Ngạn cảm thấy người này thật không tồi, nói được vài câu đã vô cùng hợp ý, còn hẹn nhau ra ngoài ăn cơm một bữa, tất nhiên là phải có Tiêu Thần đi cùng.

Hai người quyết định ăn cơm tại một quán ăn Hoài Dương, Tiêu Thần nói Thương Ngạn thích nhất là món ăn Hoài Dương, Tư Kiêu Kỳ liền bỏ ra mấy tiếng đồng hồ ngồi lướt web mới tìm được quán ăn này, chất lượng ổn lại không quá đắt đỏ. Cả hai hẹn gặp nhau vào tối thứ sáu, lúc đó Tiêu Thần vừa vặn làm xong ca tối, ngày hôm sau có thể được nghỉ ngơi.

Tiêu Thần cười như không cười theo sát Tư Kiêu Kỳ nói: “Em chỉ đi ăn thôi, đừng trông cậy gì vào em.”

“Tất nhiên tất nhiên,” Tư Kiêu Kỳ lười nịnh nọt hầu hạ vợ thay đồ đổi giày, vừa sắt son thề thốt: “Bảo bối chỉ cần ăn thôi là được, mấy cái khác em không cần quan tâm.”

Ba người chọn một phòng riêng nhỏ, không tới hai mươi phút Tư Kiêu Kỳ thất vọng phát hiện ra mình thế mà trở thành “Ba bồi”, bồi ăn bồi uống bồi tọa, chính là không bồi tán gẫu! Thương Ngạn từ lúc gặp Tiêu Thần tới giờ thì nói chuyện không ngừng, nói một mạch từ chuyện hồi còn học đại học tới sau này đi làm bác sĩ. Thương Ngạn thở dài nói: “Tôi thật sự là không có cách nào ở lại bệnh viện, cả ngày bận rộn đến chết còn không nói lại còn bị bệnh nhân miệt thị, ai nói bác sĩ kiếm được nhiều tiền, nhiều cái khỉ, một tháng bảy ngàn mà nhiều sao? Trong thành phố này người có lương tháng được sáu ngàn rưỡi đầy ra đấy.”

Tư Kiêu Kỳ cuối cùng cũng chờ được đề tài mình có thể xen miệng vào: “Đúng vậy đúng vậy, làm bác sĩ trách nhiệm quá lớn, tôi có lúc nhìn Tiêu Thần nhà…” Tư Kiêu Kỳ lúc này mới phát hiện mình lỡ lời, giận muốn cắn lưỡi.

Tiêu Thần nhìn Tư Kiêu Kỳ, khóe miệng mang theo chút ý cười, Tư Kiêu Kỳ cũng cười gượng một hồi rồi an phận cúi đầu dùng bữa.

“Chuyện làm ăn của cậu dạo này thế nào?” Tiêu Thần thuận lợi đưa cho Tư Kiêu Kỳ một chén trà, quay đầu lại tiếp tục tán gẫu với Thương Ngạn.

Thương Ngạn lập tức tỉnh táo tinh thần, nói một hồi về chuyện làm ăn của mình, thừa dịp hắn cao hứng, Tiêu Thần thuận miệng hỏi: “Cậu chắc chắn là không thành vấn đề, cha mẹ cậu vốn là dân làm ăn mà, cậu làm sao mà tệ cho được. À, cô chú hiện giờ thế nào? Chuyện làm ăn có ổn không?”

“Tốt lắm!” Thương Ngạn đắc ý mà uống một hớp rượu, Tiêu Thần cũng cầm ly của mình lên uống. Rượu nóng rát chảy vào bụng, anh hé mắt một cái, Tư Kiêu Kỳ hiểu ý mà đưa qua một đũa thức ăn.

“Hai ông bà làm ăn càng làm càng lớn, gần đây nhận hàng của hai, ba nhà xuất bản, cả ngày bận tối tăm mặt mũi.”

“Việc làm ăn của hai người thật sự tốt a, tôi còn nhớ hồi chúng ta còn học chung muốn làm một cuốn sổ lưu niệm, Hội Học Sinh chính là tìm tới chỗ hai người bọn họ để in ấn, trở về còn nói in chất lượng mà giá cả còn rất phải chăng nữa.”

Thương Ngạn cười híp mắt không nói lời nào.

Tiêu Thần lại rót thêm một ly rượu, cầm lên mời Thương Ngạn nói: “Thoáng một cái đã nhiều năm như vậy, bây giờ nghĩ lại cũng thật hoài niệm.”

Thương Ngạn nâng ly lên uống, Tiêu Thần cũng dứt khoát ngửa đầu uống một ngụm.

“Mà cô chú bận vậy cậu không định về phụ hả?”

“Tôi có biết gì đâu,” Thương Ngạn thở dài, “Ban đầu tôi học Y một phần cũng vì không muốn làm ăn, mấy cái đó tôi thật sự không hiểu. Có điều nhìn thấy bọn họ cả ngày bận bịu tôi cũng đau lòng lắm, tâm có thừa mà lực không đủ a.”

“Bận rộn cái gì?”

“Vận tải đó.” Thương Ngạn nói, “Nhà máy ở Hoài Lai, hai năm gần đây bắt đầu phát triển, hình như bây giờ còn làm bên hậu cần nữa.”

Tư Kiêu Kỳ cảm thấy chủ đề rốt cuộc cũng quay về sở trường của mình, anh ngồi bên cạnh thở dài nói: “Hậu cần cũng không dễ làm, dạo gần đây đi xe gặp đủ loại phiền phức.”

“Vậy hả? Thật ra mấy cái này tôi cũng không hiểu lắm.” Thương Ngạn thật lòng nói, Tiêu Thần lúc này lại rót cho anh ta một ly rượu.

“Đúng vậy,” Tư Kiêu Kỳ hơi di chuyển cái ghế, bắt đầu nói với Thương Ngạn về việc hậu cần khó làm ra sao, Tiêu Thần ở một bên nghe, trong lòng không nhịn được cười lạnh. Quả nhiên đồng hành là oan gia, Tư Kiêu Kỳ chỉ cần mấy câu đã moi ra một đống khuyết điểm của hậu cần. Cái này là chỗ nào giúp người ta nói chuyện chứ, đây rõ ràng là trong bóng tối giở trò ly gián.

Thương Ngạn nghe xong tái mặt nói: “Tôi không ngờ bọn họ lại mánh khóe như vậy.”

“Tất nhiên,” Tư Kiêu Kỳ dặm mắm thêm muối nói, “Vậy mới kiếm được nhiều chứ.”

“Ừm, vậy là tôi phải tốn một đống tiền không đáng rồi?”

“Đúng vậy, chắc là cha mẹ anh đang buồn phiền vì chuyện này.”

Thương Ngạn đăm chiêu gật gù, không tự chủ ngửa đầu uống một hơi: “Vậy đổi hậu cần thì sao?”

“Giống nhau thôi,”  Tư Kiêu Kỳ lại rót thêm một ly rượu, “Nếu không anh cho rằng bọn họ làm sao kiếm tiền chứ?”

“Vậy phải làm thế nào?” Thương Ngạn uống đến mặt mày đỏ bừng, ánh mắt vô cùng chân thật.

“Vậy thì anh phải thiết lập quan hệ với bên hậu cần thôi, thân thiết rồi thì họ cũng sẽ nhẹ tay, tự nhiên tiền về túi anh cũng nhiều, đỡ mất tiền oan.”

Thương Ngạn lắc đầu một cái: “Nghe nói bọn họ lại tăng giá.”

“Đây chính là bằng quan hệ,” Tư Kiêu Kỳ giả vờ bất đắc dĩ thở dài, cường điệu nói: “Bây giờ làm cái gì cũng cần quan hệ hết.”

Không khí trên bàn rượu thoáng chốc trở nên trầm mặc, Tiêu Thần gắp một đũa lớn gà om xé phay bỏ vào trong miệng, Anh liếc mắt nhìn Tư Kiêu Kỳ, vẻ mặt hồng hồng khiến Tư Kiêu Kỳ nhìn mà chỉ muốn cắn vợ mình một cái.

“Ăn cơm!” Tiêu Thần chỉ chỉ thức ăn trên bàn nói: “Ăn cơm thôi.”

“A, đúng rồi,” Thương Ngạn vỗ tay một cái, “Tư Kiêu Kỳ anh mở công ty vận tải mà đúng không?”

“A?” Tư Kiêu Kỳ giả vờ ngạc nhiên, luống cuống xua tay nói: “Tôi mở nhưng chỉ làm bên khách vận, cùng với hàng vận không liên quan lắm.”

“Vậy sao?” Trên mặt Thương Ngạn lộ vẻ thất vọng rõ rệt.

“Hai cái này khác nhau ở chỗ nào?” Tiêu Thần quay qua vô cùng “nghiêm túc” hỏi Tư Kiêu Kỳ: “Không phải đều là vận chuyển sao?”

“Khác nhau chứ, giấy tờ chứng nhận kinh doanh không giống nhau.”

“Nhưng mà nếu anh muốn để đồ trong xe cũng không có ai biết.”

Hai mắt Thương Ngạn lập tức sáng lên, nhìn chằm chằm Tư Kiêu Kỳ, tựa như đang nhìn bảo vật gì quý giá lắm.

“Không đâu,” Tư Kiêu Kỳ bày ra vẻ mặt khó xử, “Theo quy định thì bên chúng tôi không thể chở hàng theo được.”

“Vậy nếu anh chở hàng thì thế nào?” Tiêu Thần hỏi tiếp.

“Thì là trái pháp luật chứ sao, trừ phi cái kia không phải làm ăn, bạn bè nhờ vả thì còn may ra.”

“Đúng đúng đúng,” Thương Ngạn nghe xong một hồi, rốt cuộc cũng nắm được điểm then chốt, “Vậy coi như anh giúp đỡ bạn bè đi, chúng ta lén lút ký hợp đồng, được không?”

“Vậy…cũng không phải không được.” Tư Kiêu Kỳ giả vờ làm khó dễ nói. Kỳ thực trong lòng anh vô cùng rõ ràng, này rõ ràng là không được, một khi xảy ra chuyện, bị tóm rồi sẽ không có cách nào giải thích. Thế nhưng bây giờ làm ăn khó khăn, anh không có cách nào để ý nhiều như vậy.

“Vậy cứ thế đi,” Thương Ngạn cao hứng nói, “Tư tiên sinh, vậy tôi về nhà bàn bạc lại với ba mẹ tôi, anh coi coi có thể làm dành riêng cho chúng tôi một chuyến hàng vận được không, còn về chuyện giá cả…”

“Ai, anh với Tiêu Thần thân thiết như vậy, Tiêu Thần dù sao cũng từng cứu tôi một mạng, tôi làm sao có thể bắt chẹt anh được? Hoài Lai cũng gần, đi về chỉ trong một ngày, anh cho tài xế chút phí đi đường là được rồi.”

Thương Ngạn cao hứng, giơ ly rượu lên cao nói với Tiêu Thần: “Các anh em, hai người chính là quý nhân của tôi.”

***

Tư Kiêu Kỳ lái xe trở về, một tay cầm vô lăng một tay nắm chặt tay Tiêu Thần, cười tới mặt mày xán lán: “Bảo bối, em đúng là quý nhân của anh.”

“Đừng vui mừng quá sớm.” Tiêu Thần cười lạnh một tiếng nói, “Anh đừng cho là Thương Ngạn ngốc, cha mẹ của anh ta là dân làm ăn, anh ta hiện giờ còn mở nguyên một phòng khám bệnh đó, ngốc chỗ nào?”

“Anh biết, này hoàn toàn là người ta nể mặt em.”

“Không phải,” Tiêu Thần nghiêm túc nói, “Trong lòng anh ta hẳn là rất rõ ràng việc anh muốn kiếm tiền, chỉ là anh ta biết anh lấy tiền sẽ ít hơn bên hậu cần nhiều, đây là việc cả hai cùng có lợi. Hơn nữa anh ta đòi ký hợp đồng, lợi ích của điều kiện trong hợp đồng hẳn là nghiêng về phía anh ta, một khi có chuyện, anh làm chuyện phi pháp, mọi trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu anh.”

“Anh hiểu chứ!” Tư Kiêu Kỳ động viên vỗ vỗ tay Tiêu Thần, “Hồi trước anh làm bên hàng vận đó, mấy cái này anh hiểu rõ mà.”

“Thương nhân trục lợi,” Tiêu Thần nói, “Hai người đều đang mạo hiểm.”

“Thế giới này nếu không mạo hiểm sẽ không có cơ hội.” Tư Kiêu Kỳ nắm tay Tiêu Thần, mười ngón tay hai người đan xen vào nhau, anh kéo Tiêu Thần qua hôn một cái rồi nói: “Không mạo hiểm làm sao có được em.”

“Ai được ai còn chưa biết đâu,” Tiêu Thần cười nói, “Anh không cảm thấy anh nên cảm ơn em sao?”

“Lấy thân mình ra báo đáp nhá?” Tư Kiêu Kỳ cười híp mắt nói: “Anh cao hứng sắp chết rồi, thế nào có chịu hay không?”

“Em sắp thành nhân viên công ty anh luôn rồi, em coi như cũng làm ở bộ phận nghiệp vụ đi, phát lương?”

“Em không phải là nhân viên, em là phúc tinh, là mèo cầu tài của anh.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv