Khang Ninh vẫn kiên trì chờ trong cung.
Chờ đến sinh nhật của Chương Thừa Hãn, nàng trốn trong phòng ăn một chén mì trường thọ.
Chờ đến khi trong cung tuyết rơi, đêm tối điểm xuyết vài chiếc đèn lồng màu đỏ chiếu lên nền tuyết trắng tinh, vô cùng xinh đẹp.
Tuyết rơi nhiều, qua một đêm đã dày lên đến mắt cá chân, trước kia khi nàng cảm thấy nhàm chán sẽ kéo Chương Thừa Hãn cùng đi xem mấy thái giám quét tuyết.
Hôm nay chỉ còn lại mình nàng.
Đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân người, Khang Ninh mừng rỡ xoay người lại: "Hoàng đệ!"
Phía sau cách đó không xa là một nam tử mặc y phục màu chàm, dung nhan như ngọc, ôn tồn lễ độ.
Khang Ninh cảm thấy, trong nháy mắt kia, cả thế giới của nàng đột nhiên bừng sáng, giống như một đóa hoa diễm lệ bung nở giữa vạn bụi cỏ, làm nàng thấy những người khác đều trở nên mơ hồ ảm đạm.
Nàng nghe thấy rất rõ ràng tiếng trái tim mình đập thình thịch.
"Thần Chúc Dung, bái kiến công chúa điện hạ."
"Miễn lễ... Đứng lên đi." Khang Ninh đột nhiên bị sặc, ho khan vài tiếng, xua xua tay bảo hắn đứng lên: "Đây là hậu cung, sao ngươi lại đến đây?"
"Bẩm công chúa, đây là lần đầu thần tiến cung, không cẩn thận nên bị lạc đường."
"Ngươi, mau đưa vị đại nhân này đến chính cung." Khang Ninh tùy tiện gọi một thái giám đến rồi quay người rời đi, mới vừa đi vài bước lại vòng về: "Ta thấy ngươi mặc nhiều như thế kia, vậy lò sưởi cầm tay này cho ta đi, ta lạnh."
"... Vâng." Chúc Dung sửng sốt một chút rồi dâng lò sưởi cầm tay lên.
Chậc, tay hắn lạnh thật.
Sau khi hồi cung, nàng kể lại chuyện này cho mẫu phi, mẫu phi nghe song thì cười nghiêng cười ngả, nói rằng Chúc Dung này mù đường từ nhỏ, ở trong viện nhà mình cũng có thể lạc đường, đại phu nói là đầu óc hắn hơi có vấn đề.
"Vậy sao hắn vẫn được làm quan ạ?"
Mẫu phi chọc nhẹ lên trán Khang Ninh: "Hắn chỉ có duy nhất một tật xấu này, đích công tử của Chúc gia là một thiếu niên thiên tài, ba tuổi làm thơ năm tuổi làm văn, mười một tuổi nhờ một cuốn sách trị quốc mà danh chấn thiên hạ, mười bốn tuổi được bệ hạ phái đi Giang Nam trị thủy đã hai năm rồi, mấy ngày trước nghe nói vấn đề lũ lụt ở Giang Nam đã được giải quyết, bây giờ hắn trở về phục mệnh."
Khang Ninh nghe xong thì mặt đầy sùng bái, ngày hôm sau lúc đi Càn Minh cung thỉnh an nhìn thấy Chúc Dung thì mắt liền sáng lên.
Khang Ninh thỉnh an xong thì kiên trì đứng ở cửa chờ, cùng Toàn công công mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng cũng chờ được đến lúc Chúc Dung đi ra.
"Công chúa?"
"Mẫu phi nói, mình chịu ơn người ta một thì phải báo đáp gấp mười, hôm qua ngươi đã cho ta lò sưởi cầm tay, vậy hôm nay bản công chúa sẽ đưa ngươi đến cửa cung."
"Không nhọc công chúa lo lắng, để An công công đưa thần ra ngoài là được rồi."
"Hắn không quen thuộc đường trong cung này." Khang Ninh thấy hắn cự tuyệt lập tức nói, đôi mắt còn không quên liếc liếc liếc những người xung quanh: "Bọn họ đều không thuộc."
Chúc Dung bất đắc dĩ cười cười, cúi đầu: "Làm phiền công chúa."
Lần đầu tiên trong đời Khang Ninh có cảm giác hoàng cung này quá nhỏ, mới đi một lúc đã đến cửa cung rồi.
"Bản công chúa còn chưa từng được ra khỏi cung chơi lần nào cả." Khang Ninh thấy Chúc Dung phải đi, đột nhiên mở miệng, lại véo mạnh vào đùi mình để nhỏ ra hai giọt nước mắt: "Không biết phong cảnh bên ngoài như thế nào."
Chúc Dung dừng chân, nhìn Khang Ninh một hồi, nói: "Quả thật là đáng tiếc."
Sau đó xoay người đi luôn.
????
"Chúc Dung! Bản công chúa đưa ngươi đến cửa cung, đổi lại, ngươi phải tìm cơ hội để đưa ta ra cung chơi!" Khang Ninh hô to: "Mẫu phi ta nói, người ta có ơn với mình thì mình phải báo đáp gấp bội đó!"
Đợi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Chúc Dung nữa, Khang Ninh đột nhiên xách váy tức tốc chạy đi, cung nữ thái giám đằng sau còn chưa kịp phản ứng, nàng đã chạy một mạch về Linh Lung các, mệt đến mức thở hồng hộc.
"Mẫu phi, mẫu phi, công tử Chúc gia ôn nhuận như ngọc thiếu niên anh tài làm người khiêm tốn dáng vẻ đường hoàng, đủ tiêu chuẩn để làm phò mã không ạ? Có đủ hay không ạ?"
"Sao, Tiểu Ninh Nhi của chúng ta thích tiểu tử Chúc gia kia à?" Thục quý phi nhướng mày nhìn bị vết mực bắn tung tóe.
"Hắn rất đẹp trai ạ, giọng nói cũng hay, tính tình cũng tốt, cái gì cũng tốt."
"Vậy còn phải xem người ta có thích con hay không mới được."
Những lời này của Thục quý phi quả là đã làm Khang Ninh phải suy nghĩ, nàng vùi đầu ngâm cứu mấy chương thoại bản, chọn ra vài kế hoạch tự cho là hoàn mĩ nhất để thử xem Chúc Dung rốt cuộc có thích mình hay không
Bước đầu tiên, thoại bản nói, chỉ có những cô nương xinh đẹp tuyệt trần, đa tài đa nghệ mới được người ta yêu thích.
Vì thế Khang Ninh ngày nào cũng trang điểm cho chính mình đẹp đến mức kinh diễm thế nhân, bảo người mang đàn đến, mỗi ngày canh ở cách Càn Minh cung không xa, vừa nhìn thấy Chúc Dung xuất hiện thì bắt đầu đàn.
Đàn đến mức lạnh run cả người, người ta cũng không để ý đến nàng.
Thất bại.
Bước thứ hai, phải tạo ra một tình huống ngoài ý muốn, anh hùng cứu mỹ nhân, đến lúc đó tình cảm sẽ tiến triển thần tốc, tới lúc cần thiết, còn có thể nói tiểu nữ tử nguyện lấy thân báo đáp.
Vì thế Khang Ninh nèm đàn sang một bên, thấy Chúc Dung xuất hiện thì giả bộ trượt chân trước mặt hắn.
Chúc Dung: "Công chúa, ba ngày trước tuyết đã tan rồi."
Khang Ninh: "..."
Thất bại.
Bước thứ ba, muốn nắm được trái tim của đàn ông thì trước tiên phải nắm được dạ dày của họ.
Vì thế ngày nào Khang Ninh cũng xuống phòng bếp học nấu cơm, đầu bếp chỉ còn nước khóc lóc cầu xin nàng đừng làm bọn họ khó xử.
Thất bại.
Bước thứ tư, phải tìm biết những sở thích của đối phương, như vậy mới có nhiều đề tài hơn để nói chuyện.
Vì thế Khang Ninh vừa nhìn thấy Chúc Dung liền bắt đầu: "Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng."*
"Trong lòng đã không có thì nói cũng như không, gió ngừng rừng mới yên. Gió cuốn mây tan mới thấy trăng sáng, bên trong có bóng dáng sơn hà."**
"Đậu hồng sinh ở miền nam, đến xuân lại nẩy thêm cành tốt tươi, mong sao chàng hái cho nhiều.... Ấy ấy ấy Chúc Dung ngươi đừng đi mà! Bao nhiêu đậu ấy bấy nhiêu nặng tình!"***
(*Nguyên văn: 金风玉露一相逢,便胜却人间无数。
Phiên âm: Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số.
Đây là hai câu thơ trích từ bài thơ Thước kiều tiên (鵲橋仙) của nhà thơ Tần Quán thời Bắc Tống.
**Nguyên văn: 心空道亦空,风静林还静. 卷尽浮云月自明,中有山河影。
Phiên âm: Tâm không đạo diệc không, phong tĩnh lâm hoàn tĩnh. Quyển tẫn phù vân nguyệt tự minh, trung hữu sơn hà ảnh.
***: Nguyên văn: 紅豆生南國, 春來發幾枝。願君多采擷,此物最相思。
Phiên âm:
Hồng đậu sinh nam quốc
Xuân lai phát kỷ chi
Nguyện quân đa thái biệt
Thử vật tối tương tư.
Đây là một trong những bài thơ nổi tiếng nhất của nhà thơ Vương Duy thời Đường.)
Thất bại.
Bước thứ năm, bước thứ sáu, bước thứ bảy...
Chúc Dung ở kinh thành một năm, Khang Ninh liền theo đuổi Chúc Dung một năm.