“Anh họ tôi?” Kha Tiểu Hạ ngạc nhiên.
“Đúng vậy! Anh họ cô gọi điện thoại nói thân thể cô không thoải mái yêu cầu xin nghỉ ba ngày, vốn dĩ Ngải Mễ Lạp không đồng ý, cảm thấy cô không phải xin nghỉ chính là đến trễ, vừa vặn trợ lý Cris ở đây liền trực tiếp đồng ý! Cô đúng là may mắn!”
Kha Tiểu Hạ cũng cảm thấy mình đủ may mắn, tức khắc vạn phần biết ơn trợ lý Cris, tuy cô chưa gặp trợ lý Cris của tổng tài, nhưng mọi quyết sách của tổng tài đều do trợ lý Cris ra mặt chấp hành, cô nghe tương đối nhiều về năng lực làm việc của anh ta.
Anh họ? Kha Tiểu Hạ giật giật khóe môi, Tang Tử Hân vừa nói có người xin nghỉ cho cô thì cô liền biết là Cố Tử Kỳ, cô thấy Cố Tử Kỳ cùng giám đốc Ngải Mễ Lạp đến nhà ăn nhân viên ăn cơm, hình như quan hệ của bọn họ không tệ, vốn tưởng rằng Cố Tử Kỳ sẽ trực tiếp nói với Ngải Mễ Lạp không nghĩ tới lại giả làm anh họ cô!
Cố Tử Kỳ đương nhiên không phải nhàm chán, mà là anh không muốn bất kì ai biết anh và cô quen biết nhau.
Nhìn thân thể của mình một cái, Kha Tiểu Hạ lại nhếch khóe môi, thật tốt, cô chính là muốn hiệu quả này, việc xảy ra giữa cô và, thần không biết quỷ không hay, về sau gặp mặt coi như là người qua đường Giáp.
Kha Tiểu Hạ ở trong phòng tắm ngây người chừng một giờ, cho đến khi đầu váng mắt hoa thật sự chịu không nổi cô mới đi ra, cô cẩn thận ngửi mùi trên người mình, xác định không có mùi gì ghê tởm thì cô mới lấy khăn lông lau người.
Khóe mắt nhìn đến thẻ ngân hàng quen thuộc ở đầu giường, đó là thẻ của cô, cô trả lại Cố Tử Kỳ.
Cô đã đưa thân thể cho anh, dựa theo ước định của cô và Cố Tử Kỳ, tất nhiên cô sẽ cầm hai trăm vạn còn sạch sẽ, tiền của cô cũng nên vật về với chủ.
Cố Tử Kỳ, thật đúng là người có “Nguyên tắc”. Kha Tiểu Hạ nhếch khóe môi, một nụ cười khổ chợt lóe rồi biến mất.
“Hôm nay tan tầm sớm như vậy!” Lúc Kha Tiểu Hạ về nhà, Đổng Như ngồi trong phòng khách hỏi.
Kha Tiểu Hạ ừ một tiếng, đi qua đưa số tiền vừa rút từ ngân hàng cho Đổng Như, “Lần trước mượn tiền của cậu, đếm lại đi.”
Đổng Như nhìn xấp tiền thật dày liền bỏ hạt dưa trong tay xuống, “Số tiền này từ đâu ra?”
“Mình còn chưa trả cho Cố Tử Kỳ.”
“Còn chưa trả? Cố Tử Kỳ kia không đòi nợ?” Đổng Như thật đúng là không tin, hai trăm vạn đối với Cố Tử Kỳ là chuyện nhỏ, nhưng đủ loại hành động của anh với Kha Tiểu Hạ, rõ ràng là có ý với cô, nếu Kha Tiểu Hạ không trả tiền, Cố Tử Kỳ có thể buông tha cô?
“Kha Tiểu Hạ!” Đổng Như nhìn thế nào cũng thấy Kha Tiểu Hạ không thích hợp, ánh mắt cô lập loè, trên mặt đỏ ửng, trên mu bàn tay và hõm vai có dấu vết xanh tím kỳ quái.
Đổng Như trực tiếp kéo quần áo Kha Tiểu Hạ ra, cô ấy nhìn thấy một vết bầm lớn trước ngực cô, mở to hai mắt, Đổng Như nhìn cô, “Cậu! Cậu không phải……”
Kha Tiểu Hạ muốn tránh, nhưng Đổng Như rất nhanh tay, cô không có né tránh, nắm chặt quần áo của mình, Kha Tiểu Hạ buông tiền trong tay ra, “Không phải như vậy khá tốt sao, chúng ta không cần vất vả để trã tiền.”
Đây là cô thừa nhận, Đổng Như đỡ trán, “Kha Tiểu Hạ! Rốt cuộc cậu có biết mình làm gì không!”
“Mình đương nhiên biết.” Kha Tiểu Hạ giương mắt nhìn cô ấy, “Đổng Như, mình căn bản không kiếm nỏi hai trăm vạn! Nếu mình không trả tiền, Cố Tử Kỳ sẽ giao mình cho cảnh sát! Mình có một mình thì thôi đi, nhưng mình không thể mặc kệ Đậu Đỏ!”
“Anh ta nói cậu không trả tiền sẽ đưa cho cảnh sát xử lý? Cố Tử Kỳ thật sự nói như vậy?” Đổng Như hô to.
Kha Tiểu Hạ gật đầu, Đổng Như bỗng nhiên đứng dậy: “Anh ta là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Thật là tức chết người đi được! Người đàn ông này sao lại hèn hạ đến tình trạng này!”