Trợ lý Cris nhận được sự đồng ý của Cố Tử Kì mới đi ra ngoài, vừa ra đến cửa anh ta liền lau mồ hôi lạnh, anh ta dĩ nhiên không thể đắc tội với phu nhân tương lai của tổng giám đốc rồi.
Văn phòng thư ký của Vệ Hàm đối diện với văn phòng tổng giám đốc, cô ta liếc mắt một cái liền thấy được Ôn Nhã, cô ta cầm văn kiện trong tay, vô y hay cố ý hỏi trợ lý Cris: “trợ lý Cris, hiện tại tổng giám đốc có rảnh không? Đây là tư liệu về tập đoàn Tinh Không, tôi muốn đưa cho tổng giám đốc xem qua.”
“Cô Ôn đang ở bên trong, cô đừng vào quấy rầy.” trợ lý Cris lau mồ hôi lạnh, nói.
“Cô Ôn là khách hàng của công ty chúng ta sao? Sao tôi không nghe nói qua?’ Vệ Hàm hỏi.
Làm sao Cris lại không nghe ra Vệ Hàm đang thăm dò tin tức của Ôn Nhã, nhưng anh ta vẫn nói: “Là phu nhân tương lai của tổng giám đốc, là bạn gái đương nhiệm của tổng giám đốc.”
Vệ Hàm cảm thấy giống như sấm sét giữa trời quang, cô ta nhanh chóng quay về văn phòng mình, truyền lại tin tức này, nhân viên trong công ty lập tức ồn ào, nhất là những nhân viên trên tầng cao nhất, đều vô tình hay cố ý đi ngang qua văn phòng tổng giám đốc, để xem phu nhân tương lai trong truyền thuyết có dáng vẻ gì.
Cố Tử Kì nhìn thấy đầy bàn thức ăn, nhướng mày hỏi Ôn Nhã: “Những thứ này đều do cô tự làm?”
Ôn Nhã ngại ngùng cười: “Gần đây anh vẫn luôn bận rộn, em cũng không có việc gì làm, cho nên đi học một chút.”’
Cố Tử Kì ăn vài miếng, gật đầu: “Mùi vị khá ngon.”
Ôn Nhã cũng nở nụ cười, Cố Tử Kì để đũa xuống nhìn cô ta, mở miệng muốn nói gì đó với cô ta, anh ra hiệu cho Ôn Nhã đến, Ôn Nhã đi đến, Cố Tử Kì liền ôm eo cô ta.
Mặt Ôn Nhã đỏ lên, nhỏ giọng kêu một tiếng: “Tử Kì!”
Cố Tử Kì để cô ta ngồi lên chân mình, một tay ôm eo cô ta, cúi đầu nhìn cô ta: “Ôn Nhã, tôi nhớ Ôn Thiển, chị gái cô dị ứng với hải sản.”
Đột nhiên Cố Tử Kì nhắc đến Ôn Thiển, Ôn Nhã ngây người một lát, cô ta ngẩng đầu lên, ôm cổ Cố Tử Kì: “Làm sao lại đột nhiên nhắc đến chị em? Chị ấy bị dị ứng hải sản, cho dù ăn gì cũng sẽ nôn ra!”
“Ăn một lần liền nôn.”
“Đúng thế, từ nhỏ cho đến lớn chị ấy đều không ăn, sao anh lại đột nhiên hỏi cái này? Tử Kì, Tử Kì?” Thấy anh ngẩn người, Ôn Nhã gọi anh mấy lần.
Cố Tử Kì ngẩn người, múc một thìa canh gà cho Ôn Nhã.
“Mùi vị khá ngon, cô ném thử.” Cố Tử Kì ôn nhu một cách kì lạ khiến cho Ôn Nhã ngây người, trong nội tâm cô ta vô cùng ấm áp, uống từng ngụm canh.
“Tử Kì, có phải anh nhớ đến chị em không? Nếu rảnh chúng ta qua thăm chị ấy?” Ôn Nhã đề nghị.
Cố Tử Kì không có phản đối: “Được.” Thuận tay để chiếc thìa Ôn Nhã đã dùng vào trong dĩa không.
Lúc Ôn Nhã rời đi, cô ta có thể cảm thấy được tất cả người trong công ty đều đang nhìn cô ta, cô ta sớm đã có thói quen được mọi người chú ý, cho nên thản nhiên đi ra.
Cố Tử Kì bật máy tính lên, chuyển đến màn hình giám sát tầng lầu Kha Tiểu Hạ đang dọn vệ sinh, anh nhìn thấy Kha Tiểu Hạ đang lau dọn thang máy, nhìn một lúc, anh tắt video đi, cầm hai hộp cơm đi ra khỏi văn phòng.
Lúc cửa thang máy mở ra, Kha Tiểu Hạ nhìn thấy các đồng nghiệp đang vây quanh một cô gái xinh đẹp, cô liền thu dọn đồ dọn vệ sinh, dự định qua tầng tiếp theo, kết quả cổ tay cô bị giữ lại, cô còn chưa kịp kêu lên, miệng đã bị che lại.
Cô bị lôi vào nhà vệ sinh nam! Kha Tiểu Hạ cho rằng mình gặp phải biến thái chờ lúc cô bị ném vào trong buồng nhỏ nhà vệ sinh, nhìn thấy người đàn ông trước mặt, cô xác định mình gặp phải biến thái.
“Cố Tử Kì! Tại sao lại là anh?” Kha Tiểu Hạ nghiến răng nghiến lợi nói.