Editor: May
Nam Tiểu Tố bỗng chốc ngẩn ra, “……”
Ánh mắt Kỳ Mộ Phi lưu chuyển, cười như không cười nhướng mày nhìn cô, xoa xoa mái tóc ngắn mượt mà rối loạn của cô,
“Đi thôi.”
Nam Tiểu Tố phản ứng kịp, chạy đuổi theo, “Đi chỗ nào vậy Kỳ Mộ Phi?”
“Kéo nhân duyên đó!”
“……” Nam Tiểu Tố chợt rống một tiếng, “Dựa vào**! Anh có thể đứng đắn một chút không!”
Kỳ Mộ Phi nhàn nhạt chuyển mắt, “Em biết đó, tôi vẫn luôn rất đứng đắn.”
“Cút.”
……
Quán cà phê Mhelle.
Sở Nam Xuyên yên lặng.
Cà phê trên bàn, hai người nhìn đối phương, đại khái biết rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sở Nam Xuyên rõ ràng rất kích động, đối với sự thật đột nhiên nhảy ra tới một đứa bé bốn tuổi trực tiếp gọi mình là ba, còn chưa hòa hoãn lại; trái lại Hạ Mộc Cẩn, ngược lại bình tĩnh hơn, đạm nhạt trong mắt, khí chất uyển chuyển.
Sở Nam Xuyên tức đến phồng quai hàm, uống một hớp lớn cà phê, đắng đến anh trực tiếp nhe răng, kích động đến ngao ngao kêu,
“Cho nên, cô chính là nữ ăn vạ 5 năm trước?!”
Nữ ăn vạ?
Khóe môi Hạ Mộc Cẩn nhịn không được kéo một cái, đầu đầy hắc tuyến, ngữ khí thanh uyển càng lạnh,
“Anh chính là nam cưỡng gian 5 năm trước kia.”
Nam cưỡng gian……
“Lúc ấy tôi uống say!” Sở Nam Xuyên kích động đến lập tức nhảy lên từ trên sô pha, thay chính mình biện giải.