Editor: May
Sở Nam Xuyên đã đứng lên, đẩy xe lăn gác ở trong một góc phòng bệnh tới đây, bởi vì Nhan Chỉ Nhị vừa mới cấp cứu, thân thể tương đối suy yếu, cho nên ngồi xe lăn tương đối an toàn.
Sở Nam Xuyên lại bế Nhan Chỉ Nhị lên đặt vào trên xe lăn, sau đó đẩy cô cùng nhau xuống thang máy tới vườn hoa phía sau bệnh viện.
Cửa bệnh viện.
Một chiếc xe taxi dừng lại bên đường, Hạ Mộc Cẩn và Tiểu Quang đi xuống từ trên xe taxi.
Một bàn tay của Hạ Mộc Cẩn mang theo một ít thực phẩm dinh dưỡng, một tay khác nắm Tiểu Quang, cúi đầu, dịu dàng nói,
“Tiểu Quang, đợi chút nhớ gọi bà nội Thái, nghe chưa?”
“Dạ!” Tiểu Quang thực hiểu chuyện gật gật đầu, lấy kẹo sữa đặt ở trong túi ra, khuôn mặt non nớt cười đến rất suất khí, “Mẹ, con mang theo kẹo sữa cho bà nội Thái ăn.”
Hạ Mộc Cẩn cười yêu thương, “Bà nội Thái không nhai được.”
Tiểu Quang liên tục bãi đầu,
“Mẹ, thật ra bà nội Thái ăn được, lần trước lúc chúng ta tới thăm, con liền lén cho bà nội Thái ăn một viên.”
“Tiểu bại hoại.”
“Hắc hắc……”
Hạ Mộc Cẩn và Tiểu Quang cùng nhau đi vào thang máy.
……
Vườn hoa sau biệt thự.
Sở Nam Xuyên đẩy Nhan Chỉ Nhị, dừng lại ở trước mặt cô.
Đã đầu thu, hơi có chút gió thổi tới, vốn dĩ Nhan Chỉ Nhị là trạng thái một bộ dáng yếu đuối, ở trong gió càng run bần bật,
“Nam Xuyên, em có chút lạnh.”