Editor: May
“Ừ, về đến nhà rồi.”
Động tác Hoàng Phủ Bạc Ái có chút vụng về cởi bỏ dây cột tóc của cô, sợ làm đau cô, sau đó trải tóc đen mềm mại của cô ra,
“Nhắm mắt, mau ngủ.”
“Vậy còn anh?” Thịnh Vị Ương lại nhăn cái mũi lại, mí mắt nặng nề đều không mở to ra được, còn quật cường không chịu khép lại.
“Anh cũng lập tức ngủ.” Hoàng Phủ Bạc Ái khẽ nhếch môi mỏng, giọng nói từ tính hoa lệ càng thêm ôn nhu.
“Ừ.”
Cô gái nhỏ gật đầu một cái, rốt cuộc không chống đỡ được cơn buồn ngủ càng mãnh liệt, khép mắt tiễn lại, trong miệng còn lẩm bẩm,
“Em chờ anh……”
Ánh trắng dịu vỡ vụn, đường nét lạnh lùng của người đàn ông mềm mại, đường cong rõ ràng toàn là nhu ý, lại thay cô đè ép góc chăn, nhẹ giọng ghét bỏ nói,
“Thật là bà xã ngốc.”
Sau đó liền đứng dậy lập tức đi ra khỏi phòng.
……
Phòng sách, ánh đèn mờ tối.
Hoàng Phủ Bạc Ái đứng ở trước cửa sổ.
Ánh trăng trắng bạc xuyên thấu qua khe hở bức màn, thật giống như vừa rồi mặt từng được ngọn gió mài dũa qua, một đạo thẳng tắp, rơi ở trên thân ảnh lạnh như băng của người đàn ông.
Nghe Bạc Đại hội báo trong điện thoại, chợt, ấn đường của Hoàng Phủ Bạc Ái căng thẳng,
“Cái gì? Chú nói Emp cũng đang điều tra thiếu phu nhân?”