Editor: May
Sở Nam Xuyên lắc lắc đầu, không biết, anh không biết, chính anh cũng không biết là làm sao vậy, hết thảy đều giống như đã thay đổi rồi.
Bỗng chốc ---
Sở Nam Xuyên chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm thấp cực kỳ khàn khàn,
“Tiểu Nhị, chúng ta giống như không trở về được……”
Bỗng dưng, Nhan Chỉ Nhị cười, ánh mắt trống rỗng đột nhiên trở nên càng thêm bi thương,
“Nam Xuyên, em yêu anh, không có anh, em thật sự sẽ chết……”
Sở Nam Xuyên nhìn đến da đầu gần như tê dại, thậm chí có chút không ổn định được thân thể co rút của cô, Nhan Chỉ Nhị bắt đầu không ngừng run rẩy, miệng sùi bọt mép.
Ánh mắt Sở Nam Xuyên đau nhức, khàn giọng rống to,
“Bác sĩ! Bác sĩ!……”
……
Ngoài phòng bệnh, bác sĩ nhỏ giọng dặn dò,
“Người bệnh dùng thuốc trầm cảm thời gian dài, tình huống hiện tại rất không tốt, cảm xúc cực kỳ không ổn định, một khi vừa chịu kích thích liền sẽ làm ra chuyện thương tổn chính mình, các người làm người nhà……
……”
“Được.”
Nhan phu nhân vẫn luôn khóc, dò hỏi bác sĩ còn có chuyện gì cần chú ý không.
Sắc mặt Nhan thị ủy khó coi, nhìn về phía Sở Nam Xuyên.
“Sở thiếu, vừa rồi cậu ở bên trong đã nói gì với Tiểu Nhị, không phải nói sẽ nói chuyện thật tốt ư? Sao lại ---”
Chợt, sắc mặt Sở Nam Xuyên lạnh lùng, mắt âm trầm thâm thúy lóe lên một tia lạnh lẽo, hoàn toàn là mỉa mai.
Thật xem chính mình làm cha vợ của anh!