Editor: May
Bả vai Nam Tiểu Tố khẽ run, không biết trong lòng bàn tay nắm chặt từ khi nào, là một mảnh mồ hôi lạnh.
Kỳ Mộ Phi hơi nhíu mày lại, rồi giãn ra, môi mỏng khẽ nhếch, ngữ khí lộ ra hài hước, khẽ cười nói,
“Đại mỹ nữ Nam Tiểu Tố, trên đường cái lớn trình diễn xe bay cực nhanh, tôi thật sự sẽ không cho rằng em một mình đấu với tôi.
Tôi sẽ cho rằng, em là muốn lén chạy trốn, lưu lạc thiên nhai với tôi.”
Nam Tiểu Tố bỗng chốc ngẩn ra, một quyền đầu nện ở trên vai Kỳ Mộ Phi, “Đi ông nội anh nha! Ai muốn lưu lạc thiên nhai với anh!”
Bởi vì vừa rồi quá khẩn trương, đột nhiên mở miệng, giọng nói còn có chút hơi thô ráp.
……
Chờ khi Nam Tiểu Tố ý thức được vừa rồi cô tiếp nhận lời nói của anh có phải quá tự nhiên rồi không, ngữ khí tà hước của Kỳ Mộ Phi càng thêm ngả ngớn nói,
“Vậy sao vừa rồi em lôi kéo tôi cùng nhau tìm chết.”
“Tôi đó là……”, Khóe mắt Nam Tiểu Tố run rẩy một cái thật sâu, khuôn mặt nhỏ chợt tối sầm, hất đầu xoay đi.
“Sao lại không nói?” Kỳ Mộ Phi nhướng mày, ôm ngực, “Em đó là cái gì?”
Cái mũi Nam Tiểu Tố rầm rì, sau khi hung tợn liếc xéo Kỳ Mộ Phi, khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo hơi buông xuống một ít,
“Có cái gì hay để nói, anh nha tất cả đều có lý, vừa rồi lại đã cứu tôi, tôi nói nhiều sai nhiều, còn tìm một mình tìm anh đấu, đánh mặt chính mình.”
Nam Tiểu Tố lại nhịn không được thở dài, Nam Tiểu Tố a Nam Tiểu Tố, về sau mày đừng lăn lộn nữa, thật là một chữ viết hoa mất mặt a a……
“Chậc chậc, không dễ dàng, rốt cuộc đại mỹ nữ biết sai rồi sao.”
Kỳ Mộ Phi nhướng mày cười, nâng tay lên, xoa xoa một tóc ngắn màu vàng hoa hồng soái khí lại đẹp trai kia.