Editor: May
Đuôi lông mày Thịnh Vị Ương khẽ cong,
“Ba tuổi, nếu không lúc nào đó chúng ta mời bọn họ cùng nhau về nhà ăn cơm đi!”
Nháy mắt mặt Hoàng Phủ Bạc Ái cháy khét, tròng mắt trắng dã,
“Vì sao phải mời ở nhà?”
“Náo nhiệt nha!” Thịnh Vị Ương cúi đầu, thổi thổi cháo xương trong chén, “Anh không muốn nhà sao?”
Hoàng Phủ Bạc Ái lại lạnh lùng hừ nặng một tiếng,
“Ừ!”
Gần đây, em gái nhà mình, còn có công chúa hàng loại hai kia đã mỗi ngày tới biệt thự quấy rầy thế giới hai người của anh và vợ anh!
Anh tuyệt đối không muốn lại kéo thêm một đám người tới, loạn ăn lại loạn uống, còn không biết xấu hổ bát quái các loại! →_→
……
Hoàng Phủ Bạc Ái đột nhiên càng đen mặt, cũng không ăn cháo xương cô đút đến bên miệng, cắn răng, nói từng chữ một,
“Tiểu Vị Ương, em là cảm thấy ở nhà với anh không đủ náo nhiệt không thú vị?”
Thịnh Vị Ương ngẩn ra, lập tức cười cong mắt, mắt doanh doanh phiếm đào hoa, chậc chậc cảm thán nói,
“Nha, gần đây giá trị EQ của ba tuổi nhà chúng ta tăng vọt theo hệ số bình phương nha! Phản ứng nhanh như vậy!”
Hoàng Phủ Bạc Ái nhịn xuống xúc động bóp chết cô, cổ vươn thẳng, xoay đầu đi, một bộ dáng không được tự nhiên “Anh rất sinh khí! Em mau dỗ dỗ anh!”.
Thịnh Vị Ương “Xì” cười,
“Ha ha, ba tuổi, nhìn bộ dáng trách móc của anh này.”