Editor: May
Kỳ Mộ Phi khẽ nâng môi mỏng, nhàn nhạt nói,
“Xác thật đã lâu không gặp, Nhan tiểu thư về nước khi nào?”
“Trở về khoảng nửa tháng.” Nhan Chỉ Nhị trả lời vấn đề của Kỳ Mộ Phi, nhưng vẻ mặt lại khát vọng nhìn Sở Nam Xuyên.
Kỳ Mộ Phi và Lôi Nặc lại đồng thời liếc nhau, người phụ nữ này đều đã trở lại nửa tháng, Tiểu Xuyên Xuyên lại có thể không biết chút nào!
……
“Nửa tháng ư!” Lôi Nặc lại lớn giọng hỏi tiếp, “Vậy khi nào thì Nhan tiểu thư lại đi nước Pháp.”
Cuối cùng, hai người đàn ông đồng thời ở trong lòng yên lặng rít gào,
“Tiểu Xuyên Xuyên, xem chúng ta đối với cậu rất tốt đúng không! Đều hỏi tất cả tiểu tâm tư của cậu ra rồi đó! Bạn bè tuyệt nhất Trung Quốc a a……”
Nhan Chỉ Nhị cười lắc đầu,
“Lần này tôi về thành phố E là ổn định luôn.”
“Không đi nước Pháp?” Kỳ Mộ Phi nhướng mày, Lôi Nặc trừng mắt.
“Ừ, không bao giờ đi nữa,” Nhan Chỉ Nhị càng thêm thâm tình ngóng nhìn người đàn ông trước mắt, “Cho dù muốn đi, tôi cũng hy vọng không phải là đi một mình.”
Ánh mắt ôn nhu của Nhan Chỉ Nhị hận không thể nhỏ ra nước, vẻ mặt đáng thương mềm mại.
Lôi Nặc nhìn đến cả người nổi lên tầng da gà, điên cuồng xoa xoa cánh tay, quyết đoán bạo thô mắng một tiếng,
“Dựa vào**! Lão tử chịu không nổi, Kỳ nhị, rút!”
……
Lôi Nặc gác lên bả vai Kỳ Mộ Phi, đang chuẩn bị vọt về chỗ ngồi của bọn họ.
Không nghĩ tới Sở Nam Xuyên đột nhiên hất cánh tay Lôi Nặc ra, chen ra ngoài từ chỗ giữa Lôi Nặc và Kỳ Mộ Phi, lập tức đi ra khỏi đại sảnh khách sạn.
“Nam Xuyên!” Nhan Chỉ Nhị đau lòng gọi một tiếng, cuống quít quay đầu lại nói câu, “Lôi thiếu, Kỳ thiếu, ngượng ngùng, tôi có chút lời nói muốn nói với Nam Xuyên.”
Sau đó Nhan Chỉ Nhị liền đuổi theo ra.
Ngoài khách sạn.
Sở Nam Xuyên bước nhanh như gió, Nhan Chỉ Nhị dẫm giày cao gót đuổi theo ở phía sau, còn vừa mang theo khóc nức nở gọi,
“Nam Xuyên, anh chờ em, em có lời muốn nói với anh, Nam Xuyên…… A!”