Editor: May
Bạc Tuyển ngồi ở trên ghế điều khiển của Lamborghini, thở một hơi, gương mặt trắng nõn trướng đến phiếm hồng, nhìn người đàn ông đã mất đi ý thức bên cạnh, “Ầm” một tiếng!
Chợt giẫm chân ga, giống như vọt ra ngoài phóng tới bệnh viện trung tâm thành phố E.
Tai nghe ẩn hình màu xanh da trời trên lỗ tai lóe lên,
“Thiếu gia, Lạc thiếu anh ta……”
……
Trong đại sảnh khách sạn, Kiệt Hận Thiên cũng đã rời đi, yến hội còn đang tiếp tục, các khách mời khác vẫn còn “Nhớ mãi không quên” chuyện vừa mới phát sinh, nhỏ giọng nghị luận.
Sở Nam Xuyên quét mắt nhìn đám người,
“Chậc chậc, lại thêm một con trai tư lệnh quân chính trung ương, tranh giành con báo nhỏ như vậy, phỏng chừng Hoàng Phủ lại muốn dựng lông ~~~”
“Không phải lại muốn, là đã dựng rồi.” Lôi Nặc lưu manh hừ một tiếng.
Kỳ Mộ Phi uống một hớp rượu đỏ, mày kiếm khẽ nhướng, nói, “Các người không cảm thấy Lạc thiếu kia rất kỳ quái à?”
Ánh mắt Sở Nam Xuyên và Lôi Nặc cả kinh, sâu kín trừng tới, cùng kêu lên bát quái,
“Nơi nào kỳ quái?”
Kỳ Mộ Phi cao lãnh phun ra hai chữ, “Cảm giác.”
Sở Nam Xuyên, “……”
Lôi Nặc, “……”
Hai người đàn ông hung hăng run rẩy khóe mắt một cái. Dựa vào **! Kỳ nhị, cậu nha.... cậu cho rằng mình là phụ nữ! Còn có giác quan thứ sáu!
……
Sở Nam Xuyên và Lôi Nặc cúi đầu tiếp tục kích động bát quái, bỗng nhiên, một đạo ôn nhu mềm mại truyền đến,
“Nam Xuyên.”