Editor: May
Dạ Thần Thương bình phục biểu tình thất thố vừa rồi, chỉ là, tầm mắt tràn ngập hỗn loạn, lại vẫn thẳng tắp nóng bỏng nhìn Thịnh Vị Ương như cũ.
Nhìn đến trong lòng Thịnh Vị Ương sợ hãi một trận, yên lặng nhìn trời, đặc biệt không còn lời gì thầm nghĩ, không phải chứ, mị lực của cô lớn như vậy, lại có thể già trẻ đều giết sạch!
Quả nhiên là lớn lên quá xinh đẹp a ~~~
Hoàng Phủ Bạc Ái liếc mắt một cái liền đoán được trong đầu dưa của cô gái nhỏ nhà mình lại đang nghĩ lung tung rối loạn cái gì, khóe miệng hung hăng run rẩy một cái.
Còn già trẻ đều giết! Không nghe thấy tên trong miệng Dạ lão gia vừa mới gọi sao? Thiên Tầm, cô đó.... tên Thiên Tầm hả?
Hoàng Phủ Bạc Ái nhịn không được véo một cái ở trên eo thon nhỏ xinh đẹp của cô gái nhỏ.
Thịnh Vị Ương bị anh giữa chặt ở trong ngực, thân mình hơi run rẩy, ngước mắt hờn dỗi trừng mắt liếc nhìn anh một cái, không tiếng động chất vấn,
“Ba tuổi, anh lại làm gì?”
“Cho cô lại khoe khoang! Nước mũi đều sắp nhỏ ra rồi kìa!”
“Ách……”
……
Hoàng Phủ Bạc Ái lại nhìn về phía Dạ lão gia, sắc mặt chợt âm trầm, mắt chợt lạnh lẽo,
“Dạ lão gia, chỉ sợ ngài nhận nhầm người, vị này chính là phu nhân của tôi, cũng không phải Thiên Tầm ngài nói.”
Thân thể cứng đờ của Dạ lão gia hung hăng chấn động, lảo đảo ngã ngồi vào trong ghế gỗ cọ đỏ thẫm sau lưng, ánh mắt hỗn loạn nhìn Thịnh Vị Ương chậm rãi vỡ nát.
Đúng vậy! Ông nhận sai người, cô gái này sao sẽ là Thiên Tầm chứ?
“Ngượng ngùng, để cho các người chê cười.”
Dạ lão gia suy sụp vẫy vẫy tay, duệ khí sắc bén lắng đọng trong ánh mắt rút đi, lại nhìn Thịnh Vị Ương thật cẩn thận hỏi,
“Thịnh tiểu thư, nếu không ngại, tôi có thể hỏi một chút, mẹ của cô là ai không?”
……