Editor: May
Khi Thịnh Vị Ương xuống lầu, lúc này mới nhớ tới vừa rồi cô không cẩn thận làm đau anh, tên kia rít gào nói.
Nhổ lông heo?
“Xì”, môi anh đào mím lại của Thịnh Vị Ương nhếch lên, nhịn không được bật cười, lại quay đầu lại nhìn cửa phòng ngủ trên hành lang dài, nhướng đuôi lông mày lầm bầm nói,
“Quỷ ấu trĩ, còn mắng tôi là heo! Hoá ra chính anh cũng là một đầu heo đại đần! Ha ha, lông heo đầu cần nhổ, trực tiếp dùng nước sôi nóng!
……”
Qua khoảng mười phút, Hoàng Phủ Bạc Ái chờ đến không kiên nhẫn, đang chuẩn bị xuống lầu xách con báo nhỏ lên, trong tay Thịnh Vị Ương cầm hai quả trứng gà bóc vỏ.
Thịnh Vị Ương đi tới.
Thấy tóc lộn xộn của mỗ nam vẫn là trạng thái nửa ướt, lại nhìn máy sấy bị anh ôm vào trong ngực, nhịn không được xem thường run rẩy một cái,
“Hoàng Phủ ba tuổi, tôi nói anh tự sấy tóc mà? Anh đây tính toán ôm máy sấy ngủ à!”
Lúc này Hoàng Phủ Bạc Ái mới phản ứng kịp, giống như ghét bỏ ném máy sấy trong tay ra ngoài, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói,
“Tôi muốn cô sấy giúp tôi.”
Thịnh Vị Ương, “……”
Thậm chí dục vọng khóe mắt muốn run rẩy cũng không có, trong miệng mặc niệm, tên ba tuổi này, tên ba tuổi này……
……
Thịnh Vị Ương bò lên trên giường, ngồi ở bên cạnh của anh, duỗi chân đá đá cẳng chân Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Duỗi thẳng ra.”
Vị Bạc Ái thiếu gia nào đó tựa như tượng đá không chút sứt mẻ, một bộ dáng kiêu ngạo “Lão tử không nghe thấy”.
Tròng mắt Thịnh Vị Ương trắng dã, thật cẩn thận nâng trứng gà đã bóc vỏ trong tay, quyết đoán lại giơ chân lên, đá về phía đầu gối tím bầm của anh.
Đầu gối chợt truyền đến đau đớn, Hoàng Phủ Bạc Ái không hề có dấu hiệu co rút đùi một chút.