Editor: May
Sau khi bôi thuốc xong, lúc này Hoàng Phủ Bạc Ái mới buông lỏng Thịnh Vị Ương ra.
Dây đeo tơ tằm trên vai thơm còn rơi xuống, trước ngực lộ ra tảng lớn tuyết trắng dụ người, phấn hồng thiếu nữ ở dưới ánh đèn lưu luyến càng lộ ra vẻ thêm mê.
Bỗng chốc, mắt đen của Hoàng Phủ Bạc Ái chợt sâu.
Đáy mắt nồng đậm, chậm rãi nổi lên một tầng u quang cắn nuốt tà mị, giống như ánh mắt kia có thể ăn cô đến xương cốt đều không còn.
Nhìn đến Thịnh Vị Ương hãi hùng khiếp vía một trận, nhanh chóng nâng dây đeo lên, kéo chăn tơ tằm che ở trước ngực, một chân đá anh,
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn không tắm rửa đi!”
Khóe mắt Hoàng Phủ Bạc Ái kéo một cái, lãnh diễm ném hai chữ,
“Kiểu cách.”
Thịnh Vị Ương nghiến răng ken két.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái lại hừ một tiếng, giống như giải hận lại nhéo khuôn mặt nhỏ ửng hồng của cô, dùng sức xoa một chút, lúc này mới đứng dậy.
Sau đó, mỗ nam lại ở ngay trước mặt Thịnh Vị Ương, cởi đến trống trơn đi vào phòng tắm, trước khi đóng cửa còn quay đầu lại nhìn cô một cái.
Ánh mắt yêu nghiệt lại giống như điều diễn đang nói với cô,
“Cô gái kiểu cách, nhìn xem lão tử hào phóng bao nhiêu! Học hỏi chút đi! Hừ”
Lông mày Thịnh Vị Ương chợt 囧, khuôn mặt nhỏ tinh xảo hồng đến hận không thể nhỏ ra máu.
Yên lặng nhìn trời, tên này nhất định là cố ý! Cố ý dụ hoặc cô! Quả thực yêu nghiệt mà yêu nghiệt……
Thịnh Vị Ương che chăn run rẩy.
Chờ khi Hoàng Phủ Bạc Ái tắm rửa xong đi ra, Thịnh Vị Ương lại cầm tạp chí dựa vào đầu giường xem, quả nhiên là ban ngày ngủ nhiều, buổi tối liền giống như tiêm máu gà ngủ không được.
……