Editor: May
Hoàng Phủ Thí tức giận đến cái mũi đều lệch!
“Mày thật đúng là phản rồi!”
Giẫm bước chân tới đây, vươn chân chính là một cước, không lưu tình chút nào hung hăng đá vào trên bắp chân của Hoàng Phủ Bạc Ái.
Thịnh Vị Ương trừng mắt, “……”
Hoàng Phủ Bạc Ái trực tiếp bị đá đến chân sau quỳ xuống, đầu gối nện thật mạnh ở trên sàn nhà đá cẩm thạch, phát ra một đạo tiếng vang nặng nề.
……
“Hoàng Phủ ba tuổi!” Tâm Thịnh Vị Ương đột nhiên co rút một chút, cuống quít gọi anh, vươn tay bắt lấy bàn tay lạnh băng giống như sắt của anh.
Sắc mặt lạnh băng của Hoàng Phủ Bạc Ái thậm chí không có một tia khác thường, nhưng khóe môi mím gắt gao kia, mơ hồ trở nên trắng bệch, Thịnh Vị Ương biết, té ngã lần này khẳng định không nhẹ.
Thịnh Vị Ương có chút oán trách trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Thí, trong đôi mắt thuần túy không che dấu phẫn nộ chút nào, ý tứ thực rõ ràng, đây là con trai của ngài, sao ngài có thể đá anh nặng như vậy chứ!
Hoàng Phủ Thí lạnh lùng hừ một tiếng, một bộ dáng nổi bão “Lão tử chính là nhìn tiểu súc ** sinh không vừa mắt”.
Thịnh Vị Ương, “……”
Hai cha con này thiệt tình là cùng một cái đức hạnh, thật bạo lực!
Hoàng Phủ Thí lại nhướng mày ở trong lòng thầm nghĩ, vì sao ngược đãi đôi uyên ương số khổ nhà ông, ông lại có loại cảm giác thực sảng khoái, ha ha!
Tên nhóc thúi, cho mày lại chọc lão tử sinh khí!
Hoàng Phủ Thí lại gào thét,
“Con nhóc ngu xuẩn, còn không qua đây!”
“Chờ một chút.” Thịnh Vị Ương bắt lấy cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái, dùng khí lực bú sữa mẹ cả người mới nâng anh từ trên mặt đất lên được.
Lau lau mồ hôi toát ra trên trán anh, Thịnh Vị Ương có chút đau lòng, bĩu môi, lúc này mới theo sau, đi đến trước mặt Hoàng Phủ Thí.
……