Editor: May
Khi Bạc Tứ gõ cửa tiến vào, thấy thiếu gia nhà mình đang bưng chén canh nhỏ, đút thiếu phu nhân ăn sáng từng muỗng, cả người run lên, chấn động đến tròng mắt đều sắp trừng đến rớt ra!
Anh thật không…… không đi sai phòng chứ? Người đàn ông ngồi ở mép giường kia thật là thiếu gia nhà bọn họ sao?
Bạc Tứ đột nhiên có loại xúc động muốn nhảy xuống từ trên ban công, thế giới này nhất định huyền huyễn.
“Thiếu gia.” Bạc Tứ ổn định trái tim nhỏ run rẩy kêu.
Cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái còn bưng đồ, Thịnh Vị Ương lại có thể xấu hổ túng quẫn, đỏ mặt khụ khụ, ý bảo thủ hạ của anh đang nói với anh đấy!
Hoàng Phủ Bạc Ái lại không để ý, một bộ dáng bá đạo “Cô nhanh ăn cho tôi”, Thịnh Vị Ương nhìn đến thật muốn một chân đá qua, nhưng vẫn là đỏ mặt ăn vào.
Ánh mắt mong chờ của Bạc Tứ càng thêm ai oán, thiếu gia, ngài có cần làm lơ tôi như vậy không ~~~ anh quả thực cảm nhận được mười vạn tấn thương tổn --
Bạc Tứ vuốt ngực, không sợ chết phun ra một câu,
“Thiếu gia, tâm của tôi rất mệt……”
Khóe mắt Hoàng Phủ Bạc Ái liếc qua,
“Vậy chú đứng ở chỗ đó lại tiếp tục mệt trong chốc lát đi, chờ thiếu phu nhân ăn xong bữa sáng.”
Bạc Tứ, “Thiếu gia……”
“Xì” một tiếng, nhìn mặt đen của Bạc Tứ nháy mắt suy sụp thành một đống, Thịnh Vị Ương lập tức nhịn không được bật cười lên, còn may cô đã nuốt canh xuống, bằng không nhất định sẽ phun hết lên mặt Hoàng Phủ Bạc Ái.
……