Editor: May
Thịnh Vị Ương 囧, yên lặng nhìn trời, cảm thán một câu,
“Bạc Ái thiếu gia, quả nhiên vượt quốc có sự khác nhau, chẳng lẽ anh không nghe ra tôi đây là đang khen anh ư?”
Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái kéo một cái,
“Phải không?”
“Đúng vậy.”
Cuối cùng, vị thiếu gia kiêu ngạo nào đó lại khoe khoang.
……
Thịnh Vị Ương ném sang một ánh mắt trợn trắng thật to, ấu trĩ! Bỗng nhiên, Thịnh Vị Ương ngoắc ngoắc khóe mắt, cười đến tựa như con hồ ly nhỏ giảo hoạt.
Mày kiếm Hoàng Phủ Bạc Ái khẽ nhíu, con báo nhỏ này lại đang tính toán cái gì?
Quả nhiên……
Thịnh Vị Ương chớp chớp mắt to nói,
“Tôi nói, anh ấu trĩ như vậy, về sau tôi gọi anh là Hoàng Phủ ba tuổi đi.” --
“Cút.” Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng một tiếng.
Thịnh Vị Ương không thuận theo không buông tha,
“Hoàng Phủ ba tuổi dễ nghe hơn Hoàng Phủ biến thái Hoàng Phủ Sith một chút đó, rất đại chúng nha!”
Khóe môi vị thiếu gia nào run rẩy một cái thật sâu, lạnh giọng trầm tới cực điểm,
“Tôi không cần đại chúng!”
Hai chữ cuối cùng, quả thực chính là cắn ra từ kẽ răng.
……
Thịnh Vị Ương nhịn không được bả vai run lên, mặt 囧, khụ khụ, cô lại có thể quên người đàn ông này là Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Vậy anh không cảm thấy ‘ Hoàng Phủ ba tuổi ’ nghe khiến cho người ta cảm giác rất thân thiết ư?”
Thân thiết? Hoàng Phủ Bạc Ái lãnh diễm nhướng mày,
“Thịnh Vị Ương, cô muốn thân cận với tôi cứ việc nói thẳng.”
Thịnh Vị Ương, “……”