Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái dương tay liền đi bắt lấy cánh tay Thịnh Vị Ương, một phen kéo vào trong lòng ngực, một cái tay khác tát nhẹ một cái lên cái mông vểnh lên của cô,
“Không cho phép cởi.”
Bàn tay còn phủ ở trên không dời đi.
“Được……” Thịnh Vị Ương thực vô tội chớp chớp mắt, một vẻ mặt cực kỳ ủy khuất.
Lửa giận bừng bừng trong mắt Hoàng Phủ Bạc Ái mới rút đi, không nghĩ tới Thịnh Vị Ương một phen đẩy lồng ngực ôm chặt của anh ra, cười đến cực kỳ quỷ linh tinh, giống như cá chạch trợt một cái, xoay người liền chạy,
“Được…… Mới là lạ đó!”
Hoàng Phủ Bạc Ái suýt tức giận đến nhảy lên, lại muốn đi xách cô về, lúc duỗi tay đến lần nữa, chợt cứng đờ!
Ngực bên trái quặn đau một trận kịch liệt!!
Thật giống như có vô số thanh dao găm đồng thời hung hăng đâm về phía trái tim, cắm vào thật sâu, sau đó ở trong huyết nhục điên cuồng phá huỷ! Hô hấp cũng trở nên khó khăn!
Gần như là trong nháy mắt, sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái đều trắng bệch!
Ấn đường chợt nhíu chặt, trên trán phủ lên một tầng mồ hôi tinh mịn, thân thể đã cứng đờ hơi có chút run rẩy.
……
Chỉ là chuyện vài giây, chờ khi Thịnh Vị Ương xoay người, chỉ nhìn thấy Hoàng Phủ Bạc Ái duỗi tay che ngực lại, sắc mặt trắng bệch vẫn rất khó coi như cũ.
Bỗng chốc, mí mắt Thịnh Vị Ương hung hăng nhảy dựng, nhanh chóng chạy tới, gắt gao giữ chặt tay Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Làm sao vậy, ba tuổi? Không thoải mái sao?”
Hoàng Phủ Bạc Ái chậm rãi thở ra một hơi, lại đè đè ngực, một chút cảm giác cũng không có, giống như một trận chợt quặn đau kia chỉ là ảo giác của anh.
Nhưng mồ hôi lạnh lẽo cả người còn đang toát ra ngoài, xác thật vừa rồi chân chân thật thật từng đau qua.
Nhìn vẻ mặt lo lắng thần sắc bất an của Thịnh Vị Ương trước mắt, Hoàng Phủ Bạc Ái hơi mím môi, vẻ mặt nghiêm nghị,
“Đau tim.”