Editor: May
Sau đó hai người đàn ông từng người gật gật đầu, xem như hình thức gặp mặt giữa đàn ông.
Thịnh Vị Ương sờ sờ cái mũi.
……
Phí Tư lại cười đạm đạm, nói tiếp,
“Tôi còn có việc, liền đi trước, không quấy rầy vợ chồng hai người cùng nhau hưởng thụ bữa sáng.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng liếc mắt một cái, Thịnh Vị Ương cười phất phất tay,
“Được, gặp sau.”
Sau đó Phí Tư liền rời khỏi nhà ăn.
Thịnh Vị Ương quay mặt đi, nâng cằm, kéo cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Ngồi đi, cùng nhau dùng bữa sáng với mỹ nữ.”
“Em là mỹ nữ?” Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh căm căm nhìn Thịnh Vị Ương.
Sau đó gắt gao bóp eo nhỏ của cô, tựa như xách gà con xách lên đi đến bàn ăn bên cạnh cửa sổ sát đất.
Thịnh Vị Ương yên lặng lắc đầu, im lặng nhìn trời, tên này quả nhiên ấu trĩ mà! Lại có thể còn không ngồi bàn ăn vừa rồi cô và Phí Tư từng ngồi.
……
Thịnh Vị Ương dùng khóe mắt trừng mắt nhìn một cái,
“Em nhớ rõ hôm qua anh mới nói em lớn lên xinh đẹp?”
“Đó là ngày hôm qua.”
“Vậy ý tứ của anh là hôm nay em liền không xinh đẹp?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo của người phụ nữ nhà mình, khóe mắt Hoàng Phủ Bạc Ái co giật, thực cam tâm tình nguyện nói,
“Càng xinh đẹp hơn ngày hôm qua.”
“Hừ!” Vì thế, mỗ nữ lại khoe khoang nhếch cái đuôi khổng tước lên.