Editor: May
Thật ra trước kia, Hoàng Phủ Bạc Ái là trước nay đều không khiêu vũ, mặc cho đám lang hữu kia hãm hại lừa gạt như thế nào, cũng không kéo tên này từ trên lầu xuống được.
Tiểu Vị Ương, em thật là khắc tinh của anh!
Rốt cuộc anh còn phải có bao nhiêu lần đầu tiên vì cô.
Khóe miệng Hoàng Phủ Bạc Ái nhếch lên một cút, nếu anh lại không lao xuống, không biết cô gái ngu xuẩn này lại phải bị bao nhiêu tên đàn ông ảo tưởng đâu!
Shi**t!
Chợt, ánh mắt càng hung tàn, phóng thích từ đồng tử lạnh lẽo rùng mình, hận không thể tung bay tuyết trắng trong mấy dặm chung quanh.
Người khiêu vũ chung quanh đồng thời run lên, tất cả đều tự động mục đích bản thân lại nhanh chóng lui ra ngoài một bước.
……
Thịnh Vị Ương biết Hoàng Phủ Bạc Ái lại ghen tị, cười đến run rẩy cả người, khóe mắt đuôi lông mày đều là ánh sáng động lòng người.
Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn đến cổ họng căng thẳng.
Con báo nhỏ đáng chết này!
Có biết dáng vẻ này của cô muốn bao nhiêu mê người liền có bấy nhiêu dụ người không!
Hai má thấm hồng tựa như nhiễm rượu vang đỏ, ở dưới ánh đèn lay động, mấy sợi tóc dài đen như mực trêu chọc trên trán, dính mồ hôi, dán ở trên da thịt.
Quả thực cực kỳ xinh đẹp! Lại cố tình mở to đôi mắt đào hoa vô tội nhìn anh, khiến cho trái tim anh chợt nhảy chợt nhảy!
……
Cách đó không xa, Kỳ Mộ Phi cũng tìm được Nam Tiểu Tố rồi, trên mặt đạm mạc nhất quán phủ lên màu đỏ giận tái đi càng đậm.
Sở Nam Xuyên và Lôi Nặc tách Hạ Mộc Cẩn và Hoàng Phủ Bạc Ý ra, sau đó từng người lôi người phụ nữ của từng người về, ôm khiêu vũ.
Còn có thể nghe thấy tiếng hô nổi trận lôi đình của mỗ Tiểu Lôi Lôi,
“Hoàng Phủ Bạc Ý, em xem anh là không khí hả……”
Hoàng Phủ Bạc Ý hất mái tóc dài màu vàng kim quá mức bắt mắt kia, lạnh lùng liếc mắt một cái,
“Không khí có thể ôm khiêu vũ sao?”
Lôi Nặc, “……”