Editor: May
“Về sau nếu bác trai bác gái muốn gặp Tiểu Quang, tôi trực tiếp đưa Tiểu Quang đi biệt thự là được rồi.”
“Không được!”
Sở Nam Xuyên đột nhiên rống một tiếng, lại bởi vì sợ hãi lại đánh thức con trai đang ngủ, cố gắng đè nén ngọn lửa phẫn nộ trong ngực xuống, đôi tay gắt gao giữ chặt bả vai Hạ Mộc Cẩn,
“Chỉ bởi vì chuyện vừa rồi, em liền phán anh tử hình?”
……
Tâm Hạ Mộc Cẩn lại có thể vỡ vụn tê rần, mặt mày dịu dàng dưới ánh đèn, nhìn anh, nhẹ giọng hỏi ngược lại,
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ còn muốn giống như 5 năm trước giống nhau bị anh cưỡng gian mới phản kháng sao?”
Sắc mặt Sở Nam Xuyên lập tức cứng đờ.
Nhìn dung nhan bi thương của Hạ Mộc Cẩn, giống như đột nhiên bị cái gì đó gắt gao nắm chặt trái tim, đau lòng đến thậm chí khó có thể đáp lời, giọng nói giữa môi răng cực kỳ đè nén,
“Hoa Hoa, hiện tại không giống 5 năm trước.”
“Có cái gì không giống nhau?”
“5 năm trước anh là bị người tính kế cho nên mới xằng bậy với em, hiện tại anh là thích em mới có thể muốn xằng bậy với em, bởi vì không có một người đàn ông nào nhìn cô gái mình động lòng mà không muốn áp ** đảo cô ấy! Trừ phi người đàn ônh kia ** không được!”
Sở Nam Xuyên một hơi nói xong, mắt tiễn Hạ Mộc Cẩn chớp chớp, ngây ngốc.
……
Sở Nam Xuyên đỡ bả vai Hạ Mộc Cẩn, lệ khí giữa ánh mắt rút đi, toàn là ôn nhu,
“Hoa Hoa, anh biết em nhất định cảm thấy không tin tưởng, bởi vì đến chính anh cũng bị dọa sợ.
Đúng vậy, anh không chỉ muốn chăm sóc Tiểu Quang, muốn làm daddy của thằng bé, cũng muốn chăm sóc em thật tốt, yêu thương em, bằng không em cho rằng mỗi ngày anh trốn việc trở về rửa rau lại nấu cơm để làm gì? Trực tiếp đưa Tiểu Quang trở về biệt thự là được rồi.”