Editor: May
Mặt mày đạm uyển của Hạ Mộc Cẩn lại nhíu chặt một chút, duỗi tay kéo cánh tay Sở Nam Xuyên, giọng nói thanh linh như nước,
“Sở Nam Xuyên, anh kiên trì thêm một chút, một lát liền đi trở về.”
Biểu tình Sở Nam Xuyên càng bất mãn, xoay người, trực tiếp đưa lưng về phía qua cô, không để ý đến cô.
Khóe miệng Hạ Mộc Cẩn kéo một cái, yên lặng ném ánh mắt xem thường, người đàn ông này thật xem chính mình là Tiểu Quang sao?
……
Thấy Sở Nam Xuyên lại không có động tĩnh, Hạ Mộc Cẩn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói,
“Thôi, vậy hôm nay anh liền ngủ ở trên sô pha một đêm đi.”
Cô là lo lắng anh thật sự mệt mỏi, chẳng may trên đường lái xe trở về ngủ gật, quá không an toàn.
Hạ Mộc Cẩn đứng ở trước sô pha, trầm mặc vài giây, sau đó xoay người, đi về phòng lần nữa, không có thấy người đàn ông hơi hé khóe mắt khép lại, dâng lên một chút ý cười xấu xa lưu manh.
Chờ khi Hạ Mộc Cẩn lại đi ra từ trong phòng, trong tay ôm một bộ chăn mỏng, đi tới, đắp lên cho Sở Nam Xuyên.
Hạ Mộc Cẩn nửa cong eo, nhìn mặt hơi nghiêng qua của người đàn ông.
Anh nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhàng rũ ở trên mí mắt, đặc biệt dài, nhưng lại không phải quá cong.
Khó trách lông mi Tiểu Quang lại dài như vậy, hóa ra là di truyền từ anh nha!
Hạ Mộc Cẩn hơi mỉm cười, đuôi lông mày thanh lạc nâng một chút.
……
Bỗng nhiên, Sở Nam Xuyên mở bừng mắt, đôi mắt đen nhanh mang theo vài phần lười biếng, tà mị mà gợi cảm, lười nhác nhìn cô.