Vu Hàm Yên ngồi xếp bằng ở trên giường nhìn mấy cái túi Càn Khôn đặt ở bên người nàng.
Tuy rằng nàng còn chưa có chính thức bắt đầu tu luyện, trong cơ thể còn chưa có linh khí và còn chưa có thể sử dụng túi Càn Khôn, nhưng mẹ của Vu Hàm Yên đã sớm nhờ cha kế của Vu Hàm Yên giúp nàng chuẩn bị ba cái túi Càn Khôn đựng linh thạch, hạ phẩm, trung phẩm hay thượng phẩm linh thạch đều có đủ cả, mỗi cấp một túi.
Không những vậy, mấy cái túi Càn Khôn khác cũng chứa đầy các loại pháp khí cùng tài liệu.
Vu Hàm Yên rũ đôi mắt xuống, nhìn mấy túi Càn Khôn này, lặng im trong chốc lát, lúc sau nàng lại đem mấy túi Càn Khôn này cất đi.
Vu Hàm Yên ở trên giường nằm trong chốc lát, nghĩ lại những lời nói của Tang Tử, nàng ở trên giường lăn qua lộn lại mà vẫn ngủ không được.
Mẫu thân lúc trước vì cái gì muốn cùng phụ thân tách ra đâu? Là bởi vì phụ thân quá nghèo ư?
Vu Hàm Yên lăn qua lộn lại mà suy tư vấn đề này.
Mà ở trong một căn phòng khác, Tang Du Đồng cũng đang mặt ủ mày ê mà nhìn Tang Tử.
"A Tử này, phụ thân con mấy ngày tới khả năng liền phải xuất quan. Đến lúc đó mình phải làm sao bây giờ đây? Hắn không có gặp qua Vu Hàm Yên, chỉ sợ là sẽ bị lộ mất!"
Tang Tử cắn môi, hai tay tạo thành chữ thập, mười ngón nắm chặt, nàng không lên tiếng mà đem cằm đặt ở giữa hai tay.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Tang Tử rốt cuộc đã mở miệng: "Lúc trước Vu Dịch Thanh có mời con đi ra ngoài chơi, chắc con sẽ đáp ứng hắn, sau đó mang theo Vu Hàm Yên cùng đi. Sau khi tụi con rời đi, chắc cũng là lúc cha sẽ xuất quan, đến lúc đó, mẹ kêu cha gửi tin tức cho Vu Tri Sùng thúc thúc để thương lượng một chút nên làm như thế nào".
Nói tới đây, Tang Tử cắn môi, nhăn chặt lông mày: "Nếu như vẫn không ổn thì chúng ta rời Vu gia đi mẹ. Nhưng mà trước khi đi thì phải đem ô kim gì đó trả lại cho tộc trưởng mới được".
Tang Tử thật sâu mà thở dài một hơi: "Thôi, đừng nghĩ nữa, giờ mình đi ngủ đi mẹ".
Ngày hôm sau Tang Tử liền đi tìm Vu Dịch Thanh.
Vu Dịch Thanh sau khi biết được Tang Tử đồng ý đi cùng hắn, hắn liền mặt mày hớn hở mà kéo theo vài người bạn khác tới.
Vài người bạn đó bị lôi kéo, họ lại lôi kéo thêm những người khác, cuối cùng thì không chỉ có toàn bộ bốn mươi hài tử của ban trung cấp muốn đi, ngay cả ban cao cấp cũng có hai, ba mươi người tới.
Tang Tử nhìn sáu mươi tám người đang đứng ở trước mặt nàng, thêm Vu Hàm Yên cùng nàng nữa.
Thực tốt, bốn người đi chơi đã bị biến thành một đoàn bảy mươi người cùng đi chơi.
Một đám mười hai, mười ba tuổi nhóc con, ồn ào không cần người lớn đi cùng, muốn tự mình đi ra ngoài du ngoạn.
Gia chủ Vu gia đếm đếm số lượng của đám nhỏ, vuốt cằm suy tư trong chốc lát, lại lần nữa cùng người cầm đầu là Vu Dịch Thanh xác nhận lại một lần: "Chỉ ở trong đảo của Xi Vưu du ngoạn thôi đúng không?"
Vu Dịch Thanh gật gật đầu, trên mặt biểu tình muốn nhiều thành khẩn liền có bấy nhiêu thành khẩn.
"Được rồi" - Gia chủ vung tay lên, phê chuẩn việc này.
Chờ tụi nhỏ vừa ra khỏi cửa, gia chủ Vu gia sai khiến ba vị tu sĩ cưỡi pháp khí, trộm đuổi theo đám nhóc ở trên đỉnh đầu.
"Trừ phi có chuyện gì tất yếu, đừng làm cho bọn nhỏ phát hiện sự tồn tại của các ngươi. Bảo vệ cho bọn nhỏ an toàn là được" – Gia chủ Vu gia nhỏ giọng mà dặn dò ba vị tu sĩ này.
Mấy đứa nhóc họ Vu hoàn toàn không biết phía sau có thêm ba cái đuôi, chúng mừng rỡ như điên mà chạy ra khỏi lãnh địa của Vu Gia Bảo.
Khi tới gần trạm dịch, thổ hào Vu Dịch Thanh tay nhỏ vung lên, thuê luôn một chiếc tàu bay trên không.
Trạm dịch điều ra một vị tu sĩ có thể điều khiển tàu bay đi theo.
Một đám nhóc con từ trước đến nay không đi ra Vu Gia Bảo một bước, chúng mới lạ mà vây quanh ở bên cửa sổ, tò mò mà nhìn cảnh sắc bên ngoài.
"Tại sao cỏ dại bên ngoài có thể lớn được như vậy?" - Vu Hoảng Hoảng chỉ trên mặt đất, tò mò hỏi Tang Tử: "Ngươi nói thử xem, có khi nào ở dưới đất có chôn bảo vật, nên bảo vật lộ ra linh khí và dẫn tới hiện tượng này không?"
Vu Hoảng Hoảng não động mà suy nghĩ vớ vẩn.
Tang Tử buông trong tay bút ký, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Ngay sau đó, nàng ý vị thâm trường mà nhìn về phía Vu Hoảng Hoảng. "Hoảng Hoảng, hãy đáp ứng ta, sau khi trở về ngươi phải đem hình ảnh trong cuốn sách 《tân biên sơ cấp tài liệu bách khoa toàn thư》đều nhìn một lần được chứ?"
"Tại sao?" - Vu Hoảng Hoảng nhăn lại cái mũi nhỏ.
Tang Tử: "Bởi vì cái đó không phải là cỏ dại, mà là tài liệu loại thực vật sơ cấp - linh mạch trà. Vừa có thể làm tài liệu luyện khí, vừa có thể làm thảo dược luyện đan".
Vu Hoảng Hoảng: "..."
Không học vấn, không nghề nghiệp, học ngu - Vu Hoảng Hoảng, đoạt lấy hộp cơm của Tang Tử, đem điểm tâm bên trong đều lấy ra ăn hết.
Tang Tử nhún vai, không chút nào để ý.
Tang Tử ghét ăn bánh ngọt nhất, nàng còn định cảm ơn Hoảng Hoảng, cảm ơn nàng lại giúp đỡ giải quyết gánh nặng ngọt ngào của Tang Du Đồng mang đến.
Đảo Xi Vưu nằm ở phía đông nam của Linh giới, đảo không phải rất lớn, trên đảo cũng không có đặc sản hoặc cảnh đẹp gì cả.
Trên đảo Xi Vưu nổi tiếng nhất chính là Vu gia có khả năng luyện khí ở Vu Gia Bảo.
Bởi vậy, sau bảy ngày bay vòng quanh đảo Xi Vưu, ăn một đống thức ăn nhìn không khác gì nhau, lại nhìn đồi núi, rừng cây bình thường còn có rất nhiều đá lởm chởm lại không có cảnh đẹp, Vu Dịch Thanh lớn mật mà khuyến khích mọi người: , "Không bằng chúng ta đi đảo Phù Không đi?"
Đảo Phù Không?
Tang Tử ở trong cuốn sách 《Tổng quát lịc sử của Linh giới》đã nhìn thấy qua mấy chữ "đảo Phù Không đảo" này rồi.
Tục truyền, sau khi linh khí ở thời kỳ viễn cổ kịch biến, đại lục hoang dã dần dần vỡ ra, hình thành Linh giới, Phật giới, Yêu giới cùng Ma giới, bốn khối này bị Vô Tận Chi Hải chia thành từng khu vực cách nhau rất xa.
Lúc sau, Linh giới đại lục bị phân cách ra lại lần nữa chấn động, bên cạnh đó có một ít địa phương bị Vô Tận Chi Hải cọ rửa, dần dần mà cùng Linh giới đại lục chia lìa, hình thành nhiều đảo lớn lớn, bé bé khác nhau.
Đảo Xi Vưu và đảo Phù Không chính là hai trong mấy chục vạn đảo nhỏ đó.
Ở phía dưới đảo Phù Không có một chỗ có núi lửa thường xuyên phun ra dung nham hướng ra phía ngoài.
Mỗi lần núi lửa dưới đáy biển phun trào cũng là lúc đảo Phù Không sẽ phải chịu cuồng phong, bão táp.
Ba trăm năm trước, có một vị đại năng của Linh giới đem bản thể của đảo Phù Không cùng vô số tài liệu rất quý đặt cùng với nhau để luyện chế, đem đảo Phù Không luyện chế thành một tòa pháp khí to lớn.
Sau đó, vì tránh đi sự ảnh hưởng của núi lửa dưới đáy biển, vị này đại năng này ở dưới đáy của đảo Phù Không khắc rất nhiều phù trận, làm đảo Phù Không bay lên trời cao.
Từ đây về sau, đảo Phù Không liền trở hành một hòn đảo duy nhất có thể lơ lửng trên không trung của Linh giới.
Đảo Phù Không có diện tích không lớn, núi trên đảo có đá lởm chởm gập ghềnh, vô pháp tạo thành linh điền để gieo trồng linh cây kê dược.
Hơn nữa tài nguyên khoáng sản trên đảo rất cằn cỗi, vị đại năng kia đã đem đảo Phù Không cải tạo thành công viên trò chơi rất lớn.
Trên đảo thiết trí rất nhiều ảo trận cỡ lớn, biến thành thế giới dưới đáy biển, phong cảnh sa mạc, băng thiên tuyết địa, tia chớp sấm sét, phong cảnh tự nhiên, càng có các loại linh thú nhỏ xinh đáng yêu hoặc là có hình thể thật lớn sinh hoạt ở trong đó.
Trừ cái này ra, trên đảo Phù Không còn phối trí phi kiếm ở tận trời, pháp luân xoay tròn, đạp vịt trên biển, cỡ lớn trò chơi pháp khí từ trên cao lao xuống, chuyên cung cấp cho mấy đứa nhóc chưa bước vào tu hành có thể du ngoạn.
Lúc sau, đảo Phù Không liền trở thành đảo nhỏ được hoan nghênh nhất ở Linh giới.
Quả nhiên, sau khi nghe Vu Dịch Thanh nói muốn đi đảo Phù Không, cả đáp nhóc Vu gia đều cao hứng, phấn chấn mà hoan hô lên.
Tàu bay trên không phía trước ở Truyền Tống Trận rớt xuống, sau khi giao đủ linh thạch, ánh sáng từ Truyền Tống Trận chớp động, đoàn người đi tới đảo Phù Không.
Sau khi bị Truyền Tống Trận truyền đi trong nháy mắt, Tang Tử tựa hồ nhìn thấy có tu sĩ của Vu gia kinh hoảng thất thố mà bay về phía Truyền Tống Trận.
Sau khi ánh sáng từ Truyền Tống Trận dần dần tắt, ba vị tu sĩ Vu gia phụ trách bám đuôi hai mặt nhìn nhau mà liếc mắt một cái.
"Làm sao bây giờ?"
Tu sĩ dẫn đầu nhăn chặt lông mày, lẩm bẩm một câu "Đúng là một đám nhóc không làm người ta bớt lo mà".
Lúc sau, ba vị tu sĩ phân công nhau đi tìm người phụ trách của Truyền Tống Trận.
Tìm được người phụ trách rồi, vị Vu gia tu sĩ dẫn đầu khách khí mà hỏi người phụ trách của Truyền Tống Trận: "Làm phiền ngài, có thể nói cho chúng ta biết một chút, đám người kia vừa rồi được truyền tống đến địa điểm nào không? Chúng ta đều là tu sĩ của Vu gia, đây là thân phận mệnh bài của chúng ta. Vừa rồi đám nhóc kia đều là con cháu của nhà chúng ta".
Người phụ trách có chút khó xử mà nhìn vị tu sĩ đó: "Chuyện này thì được, nhưng là phải chờ tới lúc Truyền Tống Trận đem các tu sĩ đang xếp hàng ở phía sau đều đưa đi xong mới được. Đến lúc đó mới có thể tắt đi Truyền Tống Trận, chúng ta cũng mới có khả năng đi vào xem xét địa điểm mà người nhà các ngươi vừa mới đi đến".
Vị tu sĩ dẫn đầu nhìn đám người đang chờ ở phía trước Truyền Tống Trận, lông mày nhăn đến càng khẩn.
Chờ đám tu sĩ này đều bị truyền tống đi, ít nhất phải đợi hơn nửa canh giờ.
Hơn nửa canh giờ về sau, ai biết đám kia nhóc con kia sẽ chạy đến nơi nào, sẽ gặp được sự tình gì?
Hơn nữa cách một khoảng thời gian dài như vậy, mặc dù đi tìm, cũng rất khó tìm được tung tích của bọn chúng.
Nghĩ đến đây, tu sĩ dẫn đầu thở dài, lại lần nữa cùng người phụ trách câu thông lên. "Thật sự không thể châm chước một chút sao?"
Người phụ trách đầy mặt khó xử mà nói: "Truyền Tống Trận dừng lại, lúc sau muốn khởi động lại thì yêu cầu tiêu tốn ít nhất một canh giờ để làm nóng. Nhưng đám tu sĩ đang xếp hàng kia chỉ cần nửa canh giờ là có thể hoàn toàn truyền tống đi rồi. Thật sự là không phải chúng ta không châm chước, mà là đắc tội không nổi nhiều tu sĩ đang xếp hàng như vậy mà".
Tu sĩ dẫn đầu thất bại mà rũ bả vai xuống: "Được rồi, liền theo lời ngài đi, làm phiền ngài rồi".
Người phụ trách liên tục xua tay, làm thủ hạ vận hành Truyền Tống Trận nhanh hơn.
Mà lúc này, một đám nhóc bị Truyền Tống Trận truyền tống tới đảo Phù Không, đang đầy mặt mới lạ mà nhìn hoàn cảnh trước mắt.
"Đây là thiên lôi sao?" - Vu Hoảng Hoảng vẻ mặt kinh ngạc, cảm thán mà ngửa đầu nhìn cảnh tượng vũ điệu xà điện ở trước mắt.
Tia chớp có màu bạc, từ phía chân trời đánh xuống, tựa hồ muốn đem không trung chém thành hai nửa.
Theo sau, ầm ầm ầm tiếng sấm vang lên, đinh tai nhức óc.
Tang Tử giơ tay bưng kín lỗ tai.
Ở bên cạnh mọi người có một vị nữ tu cao gầy ăn mặc quần áo màu sắc rực rỡ, tay cầm pháp khí âm thanh có khả năng khuếch đại, đang giảng giải cho mọi người.
"Tu sĩ tu hành chính là cùng trời cao đấu tranh. Vì nguyên nhân như thế mà mỗi khi tu sĩ đột phá được một cái giai đoạn tu luyện, trước khi bắt đầu tu luyện cho giai đoạn tiếp theo thì trời cao sẽ giáng xuống thiên lôi, để làm khảo nghiệm"
"Tỷ như nói, từ Luyện Khí kỳ đột phá đến Trúc Cơ kỳ, liền phải vượt qua một đạo lôi kiếp to bằng ngón út để khảo nghiệm, hay còn gọi là nguyên lôi kiếp"
"Chỉ có thành công vượt qua khảo nghiệm của thiên lôi thì tu sĩ mới có thể thành công mà thăng cấp"