Ngày hôm nay là ngày nghỉ. Tang Tử theo thường lệ đi Nuôi Dưỡng Viện dọn chuồng heo.
Tuy rằng mỗi lần dọn dẹp Tang Tử chỉ có thể tăng một chút cống hiến giá trị, nhưng trong hai năm tích lũy, điểm cống hiến giá trị của Tang Tử cũng tích cóp được hơn hai trăm điểm, phân lệ càng phong phú hơn.
Heo trong chuồng cũng đã trở nên quen thuộc với Tang Tử, khi nhìn thấy Tang Tử đi đến, chúng lười biếng đứng lên nhường ra chỗ trống cho Tang Tử dọn dẹp.
Đại khái trong mắt của chúng, Tang Tử chính là hạ nhân dọn phân cho chúng nó.
Tang Tử vận chuyển liễm tức quyết, động tác nhanh nhẹn mà thu thập trên mặt đất, lại dùng nước làm sạch mấy lần. Sau khi dọn dẹp xong, Tang Tử còn không quên cầm lấy bàn chải, theo dòng nước mà chà rửa cho thân mình của chúng một lần.
Sau khi Tang Tử làm xong, Vu Thừa Hiên quản sự của Nuôi Dưỡng Viện đưa cho Tang Tử một cái thẻ được đặt chế, tỏ vẻ Tang Tử đã hoàn thành công tác ngày hôm nay, có thể đi Sùng Văn Viện nhận cống hiến giá trị.
Tang Tử cảm thấy mỗi tuần chạy đến Sùng Văn Viện hai lần quá phiền toái, liền đem thẻ tích cóp lại, mỗi tháng chỉ đi Sùng Văn Viện một lần, đem toàn bộ cống hiến giá trị lấy hết.
Ở Sùng Văn Viện, Vu Ninh Lan quản sự đã vô cùng quen thuộc phong cách hành sự của Tang Tử, nàng mỗi lần nhìn thấy Tang Tử lại ôm một đống thẻ đến liền tập mãi thành thói quen mà lấy ra phù bút để ghi lại.
"Lần này cũng lấy luôn điểm cống hiến giá trị của lúc trước, tổng cộng là 8 điểm?" - Vu Ninh Lan duỗi tay tiếp nhận Tang Tử thân phận mệnh bài, lại nhìn lướt qua tám cái thẻ kia.
Tang Tử gật gật đầu, theo thứ tự đem tám cái th, đặt ở trên bàn.
Vu Ninh Lan nhìn lướt qua, không thấy có gì sai, liền cầm lấy phù bút, đem cống hiến giá trị viết vào bên trong thân phận mệnh bài của Tang Tử.
Ký lục xong, Vu Ninh Lan dựa theo điểm cống hiến giá trị mới, đem phân lệ tháng này giao cho Tang Tử.
202 khối hạ phẩm linh thạch, trung cấp ngũ hành phù triện Luyện Khí kỳ có hai cái, cấp Bổ Linh Đan dược Luyện Khí kỳ trung được sáu viên, sơ cấp luyện khí tài liệu có hai khối.
Tang Tử đem mấy thứ này phân loại rồi dùng mấy cái túi nhỏ cất vào, sau đó nhét chung vào một cái bao lớn, sau đó đem cái bao còn cao hơn nàng vác lên lưng, bước đi nhẹ nhàng mà cùng Vu Ninh Lan tạm biệt.
Ngồi ở bên cạnh Vu Ninh Lan là một vị nam quản sự vừa mới tới, hắn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tang Tử cõng cái bao vô cùng lớn mà rời đi, sau một lúc lâu mới lắp bắp hỏi Vu Ninh Lan: "Này, đây là ai vậy?"
"Ngươi không biết?" Vu Ninh Lan nhướng nhướng chân mày.
Nam quản sự "A" một tiếng, vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn Vu Ninh Lan.
Vu Ninh Lan đối với nam quản sự nhún vai, "Con gái nhà Tri Sùng".
Nam quản sự như lập tức bừng tỉnh đại ngộ mà vỗ vỗ tay, "A, thì ra là nàng. Chính là tiểu cô nương mới vừa 4 tuổi liền học được liễm tức quyết, còn có luyện thể, sức lực lớn vô cùng tiểu quái vật!"
Vu Ninh Lan trừu trừu khóe miệng.
Mà lúc này, Tang Tử còn không biết nàng ở trong mắt của người Vu gia, đã tồn tại giống như tiểu quái vật.
Bản thân tiểu quái vật hiện giờ đang nhe răng, trợn mắt mà làm ra động tác cực hạn mềm mại, siêu việt của nhân loại, một bên đong đưa, một bên vẻ mặt hư thoát mà ôn tập nội dung thi giữa kỳ.
Đứng ở Tang Tử bên cạnh, Duệ biểu tình nghiêm túc mà đem chân Tang Tử đè xuống.
Tang Tử đau đến nước mắt đều mau rơi xuống.
Nàng khó được mà dùng âm thanh mềm mại, nhuyễn thanh mềm giọng hỏi Duệ, "Đại Tư Tế, con còn phải luyện bao lâu nữa mới được vậy?"
"Hai canh giờ nữa" - Duệ cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời Tang Tử, sau đó đem Tử Tử đang đứng ở một bên đặt lên lưng của Tang Tử.
Phần lưng chịu áp lực, Tang Tử không tự chủ được mà ở trên mặt đất bò bò về phía trước làm cho sống lưng thẳng thắn.
"Ân, động tác như vậy là được rồi" - Duệ lúc này mới vừa lòng mà ngồi xuống, giám sát Tang Tử tiếp tục ôn bài.
Tang Tử chịu đau nhìn sách trong chốc lát, sau đó lại quay đầu hỏi Duệ: "Đại Tư Tế, con vẫn luôn quên hỏi người, tại sao con phải làm loại động tác trái với sinh tồn của nhân loại như vậy chứ".
Duệ nghe Tang Tử nói xong, lại bắt đầu dùng ánh mắt xem đứa ngốc nhìn Tang Tử.
Hít sâu ba lần xong, Duệ tự nói với chính mình: Đứa nhỏ thích ngớ ngẩn là bình thường, chính mình không thể vì vậy mà cảm thấy phiền lòng hay tức giận, phải hảo hảo mà dạy dỗ đứa nhỏ, tranh thủ để đứa nhỏ không bị ngớ ngẩn nữa.
Duệ tự nhủ xong, cố gắng bằng họi giá mà tâm bình khí hòa nói cho Tang Tử: "Luyện thể năng để gia tăng cường độ của da thịt cốt cách, nhưng tương ứng, cường độ gia tăng thì độ mềm dẻo sẽ trở nên kém đi. Con xem những cái tài liệu luyện khí cứng rắn như vậy, có cái nào dễ dàng bị cong không?"
Duệ dừng một chút, tiếp tục nói: "Cho nên tới tầng thứ hai của luyện thể, con phải yêu cầu phối hợp những động tác này lại với nhau, để trong lúc tăng cường độ cứng rắn của da thịt cốt cách thì cũng tận khả năng mà gia tăng độ mềm dẻo của chính mình".
Tang Tử ủy khuất ba ba mà duy trì tư thế trái với nhân loại này, nỗ lực mà ôn bài lên.
Đây là chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ ngày hôm sau.
Ở tộc học Vu gia, để từ lớp trung cấp lên lớp cao cấp, cần phải thông qua kỳ thi giữa kỳ.
Nội dung của kỳ thi giữa kỳ rất đa dạng, phạm vi bao gồm toàn bộ nội dung đã học rồi của sơ cấp và trung cấp.
Nội dung học suốt tám năm đều yêu cầu tiến hành kiểm tra, cho nên kỳ thi này kéo dài suốt hai tuần.
Trong ba ngày đầu là dùng để thi viết.
Thi viết phạm vi hoa hoè loè loẹt, bao gồm đơn gian như nghe đọc rồi viết hay bao hàm viết chính tả của mọi nội dung về điển tịch của Đạo gia, đề mục của phần thi này có phần hơi khó một chút.
Trừ cái này ra, tên của quanh thân kinh mạch và khiếu huyệt, đường đi, công hiệu, ứng dụng khi tu luyện cần chú ý gì cũng sẽ có trong đề thi. Cũng có kiến thức cơ bản của trận pháp về tính toán phương vị cũng không thể thiếu.
Thi viết trong ba ngày này, Tang Tử giao bài thi xong, liền vội vội vàng vàng mà bắt đầu ôn tập cho đợt thi cử tiếp theo, ngay cả mỗi buổi sáng ngâm thuốc tắm nàng cũng xem các loại điển tịch cùng tên của khiếu huyệt.
Chờ nộp xong rồi bài thi viết cuối cùng, Tang Tử nằm liệt ghế trên, cảm thấy chính mình không sai biệt lắm trở thành một kẻ tàn phế.
Đồng dạng bị kỳ thi giữa kỳ ngược đến không được Vu Hoảng Hoảng, giãy giụa dịch tới bên cạnhTang Tử, ý đồ cùng Tang Tử so sánh đáp án. "Đề cuối cùng, ngươi tính ra có phải là chấn đoái sáu vị không?"
Tang Tử chớp chớp mắt, còn không kịp nói, Vu Hoảng Hoảng liền lại giơ tay bưng kín nàng miệng, "Thôi, ngươi đừng nói nữa, vạn nhất sai rồi ta chịu không nổi".
Người ngã ngựa đổ thi viết qua đi, ở ngày thứ tư của kỳ thi giữa kỳ là phần thi đối đáp.
Đối đáp có hai trận, trận đầu thi kinh lạc, trận sau thi phương hướng của trận pháp.
Tang Tử đi vào phòng thi liền thấy trong phòng xếp một loạt cái bàn. Có sáu vị phu tử ở ban trung cấp ngồi ở đó, còn có mười hai vị phu tử ở ban cao cấp, trừ cái này ra, gia chủ Vu gia cùng nhị trưởng lão cũng ngồi ở vị trí trung tâm.
Tang Tử cúi đầu chào hỏi từng người.
Vu Hành Vân phu tử cười gật gật đầu, nói cho Tang Tử, "Không cần khẩn trương".
Lại sau đó, Vu gia nhị trưởng lão với vẻ mặt nghiêm túc mà vỗ vỗ tay, cánh cửa bên phải phòng bị đẩy ra, từ trong đó có tám người đi ra.
Hai tiểu hài tử, hai vị người già, hai vị trung niên, hai người trẻ tuổi, nam nữ chia đều.
Hai người trẻ tuổi đều có dáng người tiêu chuẩn, mà hai vị trung niên lại là dạng tâm không lo, người đều béo (tâm khoan thể béo).
Trong tám người, bốn vị nam tính đều trần trụi nửa người trên, nửa người dưới mặc quần dài màu trắng. Nữ tính thì toàn thân trên dưới mặc bộ đồ màu trắng, lộ ra dáng người rõ ràng.
Vu gia nhị trưởng lão gõ gõ trên bàn cái chông nhỏ, tuyên bố kỳ thi chính thức bắt đầu.
"Từ trên người bọn họ, hãy vẽ ra đường đi của kinh lạc khi vận công pháp quyết dẫn khí, cũng chỉ ra tất cả tên của khiếu huyệt" - Đây là đề thứ nhất của Vu gia nhị trưởng lão.
Tang Tử suy tư một chút, đi về phía hai vị thanh niên nam nữ có dáng người tiêu chuẩn, bởi vì đây là dáng người tiêu chuẩn có trong các loại sơ đồ dùng để giảng dạy kinh lạc huyệt vị, loại người này có huyệt vị dễ tìm nhất.
Tang Tử thực mau liền cầm lấy bút, ở trên người của hai vị thanh niên nam nữ vẽ ra đường đi của kinh lạc khi vận công pháp quyết dẫn khí, cũng ở từng đường kinh lạc chỉ ra toàn bộ khiếu huyệt, nói ra tên cùng cách sử dụng của khiếu huyệt.
Trừ cái này ra, nàng còn kỹ càng tỉ mỉ mà thuyết minh trong lúc vận hành công pháp, linh khí đi mấy cái khiếu huyệt nào thì khi yêu cầu làm chậm tốc độ, đi qua khiếu huyệt nào thì yêu cầu đẩy nhanh tốc độ mà thông qua.
Vài vị phu tử ngồi phía sau liếc nhìn lẫn nhau, nhìn về phía Tang Tử ánh mắt đều là vừa lòng cực kỳ.
Trừ bỏ hai vị thanh niên nam nữ này, còn lại sáu cá người thì khiếu huyệt khó tìm một chút.
Tiểu hài tử vóc người chưa trưởng thành, người già thì làn da nhăn nheo, người có thân hình mập mạp thì da thịt căng ra, vị trí khiếu huyệt của ba loại người này cùng vị trí của khiếu huyệt tiêu chuẩn khác nhau rất nhiều.
Để tìm kiếm khiếu huyệt, chỉ có thể dùng xương cốt mà định vị. Ví dụ như từ ấn đường đến ở giữa mép tóc là ba tấc, từ sau mép tóc đến giữa đại chùy cũng là ba tấc.
Tang Tử cẩn thận mà nhìn mép tóc của sáu người, sau đó phát hiện, sáu người này có hai ngưỡi đã cạo đầu trọc.
Tang Tử vô ngữ mà nhìn nhị trưởng lão liếc mắt một cái, sau đó dùng loại xương cốt khác mà định vị, từ nội sườn ở xương bả vai đến cột sống khoảng cách cũng là ba tấc.
Tang Tử lợi dụng tiêu chí hoạt động tìm được cái huyệt vị cố định đầu tiên, sau đó dựa theo người này từ xương bả vai, cách ba tấc hướng đến cột sống mà tìm ra cái khiếu huyệt khác, lại lợi dụng xung quanh khoảng cách năm tấc mà tìm ra cái huyệt đạo nữa.
Lấy này suy ra từ từ.
Tang Tử bận việc cả ngày, kéo cái ghế nhỏ bò lên tìm ra toàn bộ khiếu huyệt mà đường đi của dẫn khí pháp quyết sẽ trải qua trên sáu người, ngay sau đó từ địa phương mà linh khí đi vào cơ thể, từ từ tìm ra đường ra của dẫn khí pháp quyết trên sáu người.
Cuối cùng một bút vẽ xong, Tang Tử lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, từ trên ghế nhỏ nhảy xuống.
Vu gia nhị trưởng lão không biết từ khi nào đi ra, chính là để sát vào mà quan sát cách mà Tang Tử vẽ đường đi của kinh lạc cùng khiếu huyệt trên tám người.
Sau khi xem xong, Vu gia nhị trưởng lão lúc nào cũng duy trì vẻ mặt nghiêm túc, cư nhiên khó được mà đối với Tang Tử lộ ra một cái cười khẽ.
"Hài tử giỏi lắm, làm được rất tốt".