Giang Nguyễn rất muốn đọc quyển sách này viết về chuyện xưa gì, nhưng mà nhìn vẻ mặt không tán đồng của Nguyệt Cốc, nàng không dám xem trước mặt bà ấy, sợ bà ấy không nhịn được mà tới trước mặt Thái Hậu nói Hoàng Thượng cho Hoàng Hậu xem sách cấm, như thế thì xấu hổ lắm.
Nhân lúc Nguyệt Cốc không chú ý, Giang Nguyễn cất thoại bản kia vào trong tay áo, sau đó đứng dậy: "Đi thôi, đi gặp phế Thái Tử phi."
Li Nhi đỡ Giang Nguyễn đi ra trước điện, Li Nhi đặt một tấm đệm dày lên ghế để Giang Nguyễn ngồi, sau đó lại cầm tới một lò sưởi cầm tay cho nàng ôm vào lòng, Nguyệt Cốc cầm áo choàng đắp lên đùi cho Giang Nguyễn, gần như là bọc cả người nàng lại.
Giang Nguyễn nhìn mình bị bọc thành quả cầu, cảm thấy bất đắc dĩ, trong điện rất ấm áp, mọi người cẩn thận quá rồi.
Giang Nguyễn vừa ngồi xuống, cung nữ đã đưa phế Thái Tử phi tiến vào, mấy tháng không gặp, Giang Tĩnh Nhàn tiều tụy đi nhiều, gầy hơn, giữa mày nhìn có chút mệt mỏi.
Nhưng đôi mắt của nàng ta nhìn về phía Giang Nguyễn thì vẫn sắc bén như cũ, trong đó mang theo sự oán hận không che giấu.
"Thấy Hoàng Hậu nương nương sao còn không quỳ?" Từ trước tới giờ Li Nhi không ưa gì Giang Tĩnh Nhàn, có cơ hội này cô nàng lạnh giọng quát lớn, sau khi quát xong, quay đầu nhìn Giang Nguyễn thè lưỡi cười cười.
Giang Nguyễn bất đắc dĩ, Li Nhi càng ngày càng không giống những gì mà nàng dạy, không biết là học được ai những thứ này nữa.
Giang Tĩnh Nhàn thẳng eo đứng đó, nhìn người khoác áo choàng trắng ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt ở trong tay áo, thật lâu sau, nàng ta quỳ xuống: "Diện kiến Hoàng Hậu nương nương."
Giang Nguyễn chống cằm nhìn nàng ta, trong lòng kinh ngạc, từ nhỏ tới lớn trong cuộc sống của Giang Tĩnh Nhàn, nàng ta sẽ luôn đặt mình cao hơn người khác, tuyệt đối sẽ không vì bất cứ thứ gì mà thỏa hiệp, trong lòng nàng ta ắt hẳn rất hận nàng, nàng cho rằng khi nàng ta nhìn thấy mình chắc là muốn chửi ầm lên, nay nàng ta bình tĩnh quỳ xuống như thế này lại khiến nàng phải lau mắt mà nhìn.
Thực ra, đối với Giang Tĩnh Nhàn, thời điểm mà Giang Nguyễn hận nàng ta nhất là khi còn ở Lộ Quốc Công phủ, khi đó bởi vì phế Thái Tử, Giang Tĩnh Nhàn nhiều lần trong tối ngoài sáng gây khó dễ cho nàng, những nha hoàn, gia nhân bên cạnh nàng ta cũng âm thầm ngáng chân Giang Nguyễn, có đôi khi Giang Nguyễn sẽ trốn vào trong góc phòng trộm khóc, lúc ấy nàng từng nghĩ, rồi sẽ đến một ngày nào đó nàng sẽ lợi hại hơn Giang Tĩnh Nhàn, khi ngày đó tới, nàng nhất định sẽ bắt Giang Tĩnh Nhàn quỳ xuống cầu nàng xin tha.
Nhưng đương nhiên đó chỉ là những suy nghĩ non nớt của đứa bé khi bị khi dễ sinh ra mà thôi, rời khỏi phủ Lộ Quốc Công, chút suy nghĩ 'hào hùng' đó của Giang Nguyễn đã cuốn theo chiều gió, đặc biệt là sau khi gặp được Kỳ Diệp, lúc đó nàng chỉ muốn sống an an ổn ổn, thời gian nhớ tới Giang Tĩnh Nhàn còn chẳng có, làm gì có thời gian mà suy nghĩ nên trả thù nàng ta như thế nào.
Sau khi lớn lên, nàng cũng Giang Tĩnh Nhàn chỉ xảy ra xung đột qua lời nói, tuy rằng Giang Tĩnh Nhàn rất hận nàng nhưng sau khi trở thành Thái Tử phi, nàng ta ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì có rảnh mà tới tìm nàng gây chuyện, cho nên cảm giác lúc này của nàng đối với Giang Tĩnh Nhàn không có gì quá lớn, có lẽ là vì sau khi giấc mộng thật lâu trước khi nay đã trở thành sự thật nên không còn điều gì vui sướng hơn chuyện này nữa, trả thù cũng không.
Kỳ Diệp còn ở đây ngày nào thì sợ rằng phế Thái Tử sẽ không có cách nào xoay người được, đời này của Giang Tĩnh Nhàn cũng sẽ mãi như vậy, Giang Nguyễn nghĩ ngợi một chút, trong lòng có chút cảm khái, trước kia Giang Tĩnh Nhàn vênh váo tự đắc kiêu ngạo ương ngạnh, giờ hẳn là không còn cơ hội để tự đắc nữa rồi, đây chính là trừng phạt lớn nhất đối với nàng ta.
Giang Nguyễn xua xua tay: “Ngươi trở về đi.”
Giang Tĩnh Nhàn sửng sốt, nàng ta cho rằng Giang Nguyễn sẽ nhân cơ hội này mà nhục mạ nàng ta, nhưng không ngờ rằng nàng lại bình đạm như vậy, không thể nào, Giang Nguyễn không phải là người như vậy, cái miệng nàng ngoan độc, tâm địa cũng ngoan độc, nàng ta nhớ tới ngày tân hôn, Giang Nguyễn đã 'nguyền rủa' nàng ta, Giang Tĩnh Nhàn hận không thể giết nàng, đều là do nàng, đều là do nàng, là do nàng nguyền rủa nàng ta, là nàng đã cướp mất vị trí Hoàng Hậu của nàng ta, ngồi lên chỗ vốn dĩ là của nàng ta.
Giang Tĩnh Nhàn quỳ ở đó, phế Thái Tử ở trong phòng sống mơ mơ màng màng, không quan tâm gì tới nàng ta, cũng không lo lắng lần này nàng ta tiến cung có còn sống mà trở về hay không, đối với hắn mà nói, nàng ta là một người tồn tại cũng được không tồn tại cũng chẳng sao, chính bản thân hắn còn khó bảo toàn sao có thể che chở cho nàng ta, nếu lúc này nàng ta lại chọc giận Giang Nguyễn, vậy thì sợ rằng sẽ không có đường sống nào nữa, sau khi nghĩ thông chuyện này, mặc dù Giang Tĩnh Nhàn hận Giang Nguyễn thấu xương, nhưng vì mạng sống, nàng ta chỉ có thể nhẫn nhịn.
Giang Nguyễn thấy biểu tình trên mặt Giang Tĩnh Nhàn thay đổi thất thường, nàng nhìn thấy được tâm tư của nàng ta.
Giang Nguyễn lấy thoại bản trong tay áo ra, tùy tiện lật xem, nếu Giang Tĩnh Nhàn vẫn giương nanh vuốt về phía nàng giống như trước đây thì có khi Giang Nguyễn sẽ có mấy phần tâm tư đôi co với nàng ta một phen, nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của nàng ta, nàng chẳng có chút hứng thú nào.
Giang Nguyễn nhàn nhạt nói: "Li Nhi, đưa nàng ta ra ngoài đi."
Con người có lẽ có thể chịu đựng được người khác chửi rủa mình nhưng lại không dung nạp được người khác làm lơ mình, đối với Giang Tĩnh Nhàn mà nói, thái độ của Giang Nguyễn lúc này, không mặn không nhạt, thậm chí là khinh thường không muốn nói chuyện, càng khinh thường cùng người khoe khoang vinh quang, thái độ như này lại khiến cho nàng ta chịu không nổi.
Giang Tĩnh Nhàn đứng lên, không nhịn được mà nhìn thẳng vào Giang Nguyễn: "Giang Nguyễn, ngươi cứ như vậy mà thả ta đi, sau này sợ rằng sẽ phải hối hận."
Giang Nguyễn sửng sốt, trong thoại bản kia Hoàng Hậu nương nương đang muốn xử tử cung nữ mê hoặc Hoàng Đế, cung nữ kia kêu khóc nói: "Hoàng Hậu nương nương, sau này, ngươi nhất định sẽ phải hối hận."
Giang Nguyễn ngước mắt nhìn Giang Tĩnh Nhàn, trong lòng có một nghi vấn, lời này chẳng lẽ là do ngươi viết?
*
Trong Sùng Hoa Điện, Kỳ Diệp vung tay phe tấu chương nhanh như bay, Thôi Thuyền cẩn thận đổi nước trà đã lạnh cho hắn.
Kỳ Diệp nghiêng mắt nhìn hắn một cái, trước đây người giúp hắn mài mực, đọc sách đều là Giang Nguyễn.
Trong lòng Thôi Thuyền đánh bộp một cái, ánh mắt của Hoàng Đế dường như đang cất giấu hàm ý khác.
"Phế Thái Tử phi vẫn còn ở Mính Tụy cung sao?" Kỳ Diệp cúi đầu tiếp tục phê tấu chương.
Thôi Thuyền hoàn hồn, vội nói: "Hoàng Hậu nương nương đã để nàng ta rời đi rồi ạ." Hắn đoán được Bệ Hạ chắc chắn muốn hỏi chuyện bên phía nương nương, cho nên để tiểu thái giám đi nghe ngóng.
"Đi rồi?" Kỳ Diệp dừng tay lại: "Nguyên vẹn rời đi?"
Thôi Thuyền cúi thấp đầu: "Vâng, nguyên vẹn ạ." Bệ Hạ có ý gì vậy, chẳng lẽ ngài hy vọng Hoàng Hậu nương nương chặt tay hay chặt chân nàng ta à?
Kỳ Diệp nhịp nhàng gõ tay lên mặt bàn suy tư.
"Đúng rồi ạ, Bệ Hạ, phế Thái Tử phi tới cung của Thái Hoàng Thái Hậu, theo phân phó của Bệ Hạ, thị vệ chỉ làm như không thấy."
"Ừ." Kỳ Diệp gật đầu, tiếp tục phê tấu chương.
*
Tới tối, Kỳ Diệp trở về Mính Tụy cung, vốn tưởng rằng có một buổi sáng đáng ghi nhớ như vậy, Giang Nguyễn sẽ ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn đợi hắn trở bề, nhưng khi về tới nơi hắn lại nhìn thấy Giang Nguyễn ngồi trên ghế quý phi (1), trong tay cầm thoại bản kia xem đến mê mẩn.
(1): có hình ảnh bên dưới
Bởi vì Kỳ Diệp không để người thông báo cho nên Giang Nguyễn không biết Kỳ Diệp đã về, Kỳ Diệp nhẹ nhàng đi tới bên cạnh nàng, khom lưng nhìn chỗ nàng đang đọc: Hoàng Hậu nhìn Uyển phi người từng là chủ tử của nàng đang quỳ dưới đất, trên gương mặt lộ rõ nụ cười âm hiểm: "Bổn cung đã từng nói, sẽ có một ngày, bổn cung sẽ khiến ngươi quỳ xuống đất cầu xin vì những gì mà ngươi đã làm với bổn cung, đây là tất thảy ngươi phải nhận, là báo ứng."
Giang Nguyễn không nhịn được mà rùng mình, Kỳ Diệp sờ tay nàng: "Lạnh à?"
Giang Nguyễn sợ tới mức suýt chút nửa là nhảy dựng lên, nếu không phải bụng to quá, nàng sợ rằng mình đã thật sự nhảy từ trên ghế quý phi xuống.
Kỳ Diệp vội đỡ lấy cơ thể nàng, trách cứ: "Sao mấy cung nữ kia không biết lót cho nàng thêm vài tấm đệm."
Giang Nguyễn che ngực: "Tiên sinh, chàng muốn dọa chết ta đấy à."
Kỳ Diệp cong khoé miệng cười cười, ngồi xuống bên người nàng, cởi giày cùng nàng tựa vào nhau trên chiếc ghế quý phi nho nhỏ, một tay ôm nàng, một tay với lấy chiếc áo choàng bên cạnh đắp lên người hai người, nằm xuống.
Kỳ Diệp cầm lấy thoại bản trong tay nàng, đưa lên trước mặt: "Thế sao, sách vi phu tìm cho nàng đọc có hay không?"
Giang Nguyễn cuộn tròn trong ngực hắn, gật đầu: "Rất hay, trước giờ ta chưa từng đọc mấy cái này, cũng không biết rằng trên đời này còn có thứ thú vị như vậy."
"Nàng có cảm thấy Hoàng Hậu này ngoan độc không?" Kỳ Diệp nhìn xuống người trong lòng.
"Ừ, ngoan độc." Giang Nguyễn thành thật gật đầu: "Sau khi ngồi lên vị trí Hoàng Hậu, nàng ta trả thù hết tất cả những người đã từng đối xử không tốt với nàng ta, thậm chí còn giết rất nhiều người."
Kỳ Diệp nhíu mày, còn chưa kịp nói, Giang Nguyễn lại nói tiếp: "Nhưng mà, ta lại cảm thấy nàng ta không đáng giận, nếu ta là nàng ta, ta..." Giang Nguyễn lặng lẽ nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Ta có lẽ cũng sẽ làm ra những việc giống như vậy." Nàng có thể bình tĩnh đối mặt với Giang Tĩnh Nhàn, nhưng lại không thể nào bình tĩnh mà đối mặt với Giang Hãn Hải, nàng và Hoàng Hậu trong thoại bản này giống nhau, cũng muốn trả thù Giang Hãn Hải, người đã từng làm tổn thương nàng.
"Hử?" Kỳ Diệp nhíu mày, buông thoại bản, giơ tay nắm lấy cằm nàng: "Vậy sao hôm nay nàng lại để Giang Tĩnh Nhàn đi?"
"Hử?" Giang Nguyễn có chút khó hiểu: "Chàng đưa Giang Tĩnh Nhàn tới là để ta trút giận sao?"
"Tất nhiên." Kỳ Diệp không chút che giấu mà thừa nhận.
Giang Nguyễn: "......" Không lẽ hắn không nghĩ tới nếu nàng cùng Giang Tĩnh Nhàn lời qua tiếng lại, gây khó dễ cho nàng ta thì nàng sẽ mang danh là yêu hậu sao?
Hắn đã vì nàng mà gánh vàng quá nhiều, những đại thần kia không xem trọng nàng, nếu nàng lại làm gì phế Thái Tử phi thì không biết bọn họ sẽ có suy nghĩ gì về nàng, nói gì với hắn, khi đó hắn lại càng thêm bị động.
Giang Nguyễn không nhịn được giơ tay nhéo mũi hắn: "Không phải tiên sinh từng nói, trên triều mới là chuyện của chàng, việc ở hậu cung đều giao cho ta xử lý hay sao?"
Kỳ Diệp gật đầu, trên mặt không có gợn sóng nào: "Hậu cung đúng thật là việc của nàng, nhưng mà nàng là chuyện của ta."
Giang Nguyễn: “......”
Là ai nói với nàng chuyện ở hậu cung là do Hoàng Hậu làm chủ, không cần thương lượng với hắn?
Giang Nguyễn biết Kỳ Diệp làm gì cũng vì nàng, trong lòng tràn ngập nhu tình, nàng cọ cọ vào trong lòng hắn, Kỳ Diệp vuốt bụng nàng, có chút mệt mỏi, hai người ôm nhau nằm ngủ trên ghế quý phi.
Hai người ngủ được hơn một canh giờ, mãi cho đến khi bụng của hai người vì đói mà đánh trống phản đối thì họ mới mơ màng tỉnh giấc, Thôi Thuyền truyền thiện, hai người đều đói, ăn cảm thấy khá ngon miệng, Kỳ Diệp như lơ đãng nói: "Muốn được ăn cùng phu nhân một bữa cơm, đúng là không dễ dàng gì."
Giang Nguyễn nghẹn, đột nhiên ho khan vài tiếng, Kỳ Diệp nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, đưa cho nàng chén nước, buồn bã nói: "Chột dạ đấy à?"
Giang Nguyễn: “......”
Hai người vừa mới ngủ một giấc,giờ thì lại thấy khó ngủ, ngồi dựa vào nhau xem thoại bản một lúc lâu mới tắt đèn đi ngủ.
Hôm sau, Giang Nguyễn dậy sớm, thừa dịp Kỳ Diệp chưa tỉnh, Giang Nguyễn xuống giường tự mình chuẩn bị long bào cho Kỳ Diệp, nàng lấy đàn hương xông qua bộ long bào, khi Kỳ Diệp rời giường, Giang Nguyễn đưa bộ long bào mang mùi đàn hương cho hắn mặc, Kỳ Diệp không biểu hiện gì, nhưng trong mắt thì mang theo ý cười nhìn Giang Nguyễn.
Tiễn Kỳ Diệp đi, Giang Nguyễn lại cầm thoại bản kia lên xem, không biết qua bao lâu, Li Nhi tiến vào: "Nương nương, phế Thái Tử phi đến thỉnh an ngài."
"Sao lại tới nữa vậy?" Giang Nguyễn kinh ngạc ngước mắt.
Li Nhi lắc đầu, lại gật đầu: "Là do Bệ Hạ truyền nàng ta tới."
Giang Nguyễn nhíu mày, truyền Giang Tĩnh Nhàn vào.
Ngày thứ ba, sáng sớm, Li Nhi tiến vào: "Nương nương, phế Thái Tử phi tới thỉnh an ngài."
Giang Nguyễn: “......”
Ngày thứ tư, sáng sớm, Nguyệt Cốc tiến vào: "Nương nương, phế Thái Tử phi tới thỉnh an ngài."
Giang Nguyễn đỡ trán: “......”
Ngày thứ năm, ngày thứ sáu, ngày thứ bảy...
Mãi như vậy tới ngày thứ mười, Giang Nguyễn không nhịn nổi, thừa dịp trước khi ngủ, dị nghị với Kỳ Diệp: "Tiên sinh, có thể bỏ qua việc thỉnh an không?"
"Vì sao?" Kỳ Diệp cọ vào cổ nàng, hơi thở không đều.
Giang Nguyễn bị hắn cọ tới tâm loạn, cưỡng chế nói: "Sao chàng lại để nàng ta tới thỉnh an ta vậy?"
Kỳ Diệp chôn sau vào cổ nàng, giọng nói có chút tàn nhẫn: "Trẫm cho nàng ta sống, ngày ngày tiến cung nhìn A Nguyễn nhà ta hoa thường khai, nguyệt dục bầu, không phải nàng ta không tin Trẫm sao, Trẫm phải làm cho nàng ta tin."
Giang Nguyễn: “......”
Cuối cùng nàng đã biết, tuy rằng thời gian đã qua lâu như vậy rồi nhưng tiên sinh nhà nàng vẫn nhớ những lời ngày đó của Giang Tĩnh Nhàn.
Lòng dạ này của hắn...lỗ kim...hoặc nói là so với lỗ kim...còn nhỏ hơn...
"Tướng công, ta không thích nàng ta tới thỉnh an ta đâu, ngày ngày phải ứng phó với nàng ta, thật chán ghét." Giang Nguyễn oán giận.
Kỳ Diệp nhíu mày, ngước mắt nhìn nàng: "Sao lại chán ghét, nàng có thể dùng những thứ học được trong thoại bản áp dụng trên người nàng ta, yên tâm, vi phu sẽ không cảm thấy tâm địa nàng như rắn độc đâu."
Giang Nguyễn: “......”