Nghe được đánh gía vừa lòng, Thanh Vinh xua xua tay, ý bảo Linh Khuê đi được rồi. Chính mình trở lại trong phòng kiểm tra phiến núi non mini kia.
Núi non mini này đúng là hình chiếu của núi Phù không thật.
Núi Phù không, trong mắt người phàm trần chính là nơi là đời của truyền thuyết về thủy tổ nhân loại. Tương truyền rằng chỉ có nhân loại là tu sĩ hoặc yêu tu( tu thành yêu) mới có thể bước vào, còn lại là chúng sinh tiên nhân cư trú ở thánh địa phía trên núi.
Vô luận theo cách nói nào, Phù không sơn đều có bóng dáng ờ ảo, chỉ người có duyên mới có thể nhìn thấy.
Kỳ thật, hai loại cách nói trên đều không có sai.
Phù không điện trên núi là Thanh Vinh ngẫu nhiên tìm được khi tới tiểu thế giới, bên trong trang bị tiên hầu ngoại trừ ở phủ Thần quân, thời gian còn lại đều đến tiểu thế giới kiểm tra. Những tiên tì tiên đồng tuy rằng tu vi tối cao cũng chỉ ở cấp Kim Tiên, nhưng trong tiểu thế giới vốn không có thế địch tồn tại, bởi vậy núi Phù không chẳng lễ không phải chỗ ở dành cho “Tiên nhân” hay sao?
Mà loài người từ thuở khai thiên lập địa, địa phương định cư đầu tiên chính là chân núi Phù không, bởi vậy núi Phù không cũng chính là nơi nhân loại thủy tổ ra đời.
Đến nỗi Thần quân nhất thời hứng khởi định ra quy củ: tiên hầu phụ trách trong Phù không điện, cách ngàn năm tuyển một người hoặc thú muốn tu chân, dẫn đường đến núi Phù không, ở tiên động tu luyện hết ngàn năm rồi đưa rời đi. Linh khí trong động cơ hồ có thể cùng Cửu Trọng Thiên so sánh. Thanh Vinh là muốn nhìn một chút, ở tiểu thế giới linh khí chỉ bằng một đại thế giới, đến tột cùng có thể hay không xuất hiện vận khí, thiên phú, năng lực cường đại phá vỡ lá chắn không gian, thăng đến đại thế giới. Cũng chỉ có người như vậy, mới lọt vào mắt xanh của hắn, được hắn thu dùng.
Bất quá hiện tại, Thanh Vinh đã đem núi Phug không cải tạo thành nơi thích hợp hất để muội muội chơi đùa, tu luyện.
không chỉ người ban đầu dùng để lựa chọn lãnh thú bị đuổi đi, hơn nữa vô luận là hình thể lớn nhỏ, chỉ cần ăn thịt dã thú, đều bị đuổi sạch sẽ, thậm chí liền chỉ là diện mão hung ác hoặc sa sầm cũng đều bị lộng đi rồi. Còn dư lại đều là những vật hệ thực thảo ngoan ngoãn manh manh, được chuyên gia khống chế số lượng phòng ngừa pháp hư thế cân bằng.
Hơn nữa, ngũ hành linh mạch bên dưới toàn núi non đều bị chuyển qua tiểu thế giới. Lấy núi non làm trung tâm, giới hạn trăm dặm, thành lập kết giới phòng ngừa có người vào, Thanh Vinh tự mình khống chế độ dày của kết giới, tùy thời căn cứ vào năng lực của rắn nhỏ mà điều chỉnh.
Kiểm tra một lần xong Phù không sơn, xác định phong cảnh tuyệt đẹp, không dư lại một tia nguy hiểm, Thanh Vinh nhẹ nhàng sờ sờ muội muội còn đang ngủ say, thu hồi tay, nhìn bảo bảo rắn nhỏ non nớt yếu đuối, lại nhịn không đươc duỗi tay sờ, thu hồi tay, sau đó lại duỗi thân mình về phía nàng....
Rốt cuộc, hít một hơi thật sâu, Thanh Vinh cưỡng bách chính mình xoay lưng về phía con rắn nhỏ, từ trong nhẫn không gian mới ra lò sáng nay, lấy ra “Tự điển về rắn sơ sinh” do Nam Ương cùng cộng đồng giáo viên dạy trẻ biên soạn mà nghiền ngẫm. Quyển sách này không chỉ tỉ mỉ giải thích về thay đổi tâm lý của rắn nhỏ từ sơ sinh đến rắn con cùng những việc cần chú ý, còn đánh giá dự đoán bảo bảo chơi bao lâu sẽ mệt, ước chừng tiêu hao bao nhiêu năng lượng bảo bảo sẽ đói, sức ăn nhiều hay ít, ngủ bao nhiêu là đủ, năng lực chú ý có thể liên tục bao lâu, vấn đề nào có thể làm bảo bảo yêu thích nhất.
Thanh Vinh một bên nghiên cứu, một bên nghĩ ra vấn đề Nam Ương không có nói đến, dùng linh lực truyền tin tới hắn, đủ một trương lại yêu cầu Nam Ương đưa một trương tới.
Từ đây đến ba năm khi rắn nhỏ thoát ly giai đoạn trẻ sơ sinh, mười ngày một lần, sẽ có một quyển “Tự điển về rắn sơ sinh” so với quyện trước càng hoàn thiện hơn, sát sao theo dõi tình trạng rắn lục nhỏ, đúng hạn xuất hiện trên bàn sách của Thần quân đại nhân.
Nghe nói, Nam Ương ba năm không ngủ, làm nô dịch hoàn toàn, trộm viết tào thư “Ba ba Thần quân” lấy danh “Ba ba tội gì khó xử bác sĩ”, “Ngài có bản lĩnh liền làm ba ba, ngài có bản lĩnh liền uy hiếp ta nha”, trở thành cuốn sách bán chạy nhất Tiên giới. Nam Ương sau đó kiếm lời bốn năm, mua cho chính mình chút đỉnh dược thuốc hảo hảo bồi bổ thân thể. Sau đó lại rưng rưng ngậm ngùi bắt tay nghiên cứu thời kỳ nhi đồng cùng thiếu niên của con rắn nhỏ.
Ba canh giờ sau, rắn nhỏ ngủ đến toàn thân ấm áp dạt dào cuối cùng cũng tỉnh, mơ mơ màng màng mà cọ cọ chăn, thoải mái đến luyến tiếc mở mắt ra.
Thanh Vinh cảm giác được rắn nhỏ có động tĩnh, lập tức buông thư, nín thở hồi hộp ngồi một bên chờ nàng thanh tỉnh. Sách có nói, nếu lúc này đem bảo bảo mạnh mẽ giật mình trợn mắt, toàn thân trêndưới của nàng sẽ đều không thoải mái, do đó khóc lớn không ngừng, không chỉ rất khó dỗ, mà từ đây sẽ chán ghét người đánh thức nàng. (Đem hai từ “gắt ngủ” là có thể khái quát tình huống, bla bla bla xả như vậy đại thành một đống, không hổ là từ điển trẻ em....Bất quá một câu thật ra đảm bảo A Thúy cả đời được ngủ nướng.)
A Thúy theo thói quen lấy tay dụi mắt, ơ? Tay đâu?
Nàng đã biến thành rắn, lấy đâu ra tay chứ....
Buồn bực mà mở mắt, nàng hiểu rằng lại một lần nữa đạt được sinh mệnh mà cảm thấy đủ, chính là.....Shota??!!
Má ơi tiểu Shota cổ đại thực xinh đẹp!!!
Má ơi hắn còn nhìn con cười a!!!
Chẳng nhẽ nàng lại xuyên không ? Từ con rắn nhỏ biến thành tiểu loli đáng yêu chọc người? A Thúy đem cái đuôi đến gần mắt mà nhìn, lại nhụt chí chụp bên kia giường, vẫn là rắn lục xấu xí a.
Bất quá may mắn ba lần tỉnh lại của nàng đều được nhìn đến no mắt rồi a. Đặc biệt là cái đầu tiên kia....(cái hình người trưởng thành của anh long đó) một lần kia ấn tượng đánh sâu vào, tiểu Shota trước mắt tuy rằng xinh đẹp khiến người phải oán hận, nhưng sẽ không làm nàng kinh diễm đến thất thố. khôngbiết khi nào có thể gặp lại người kia, yêu cầu của nàng không nhiều lắm, chỉ cần liếc mắt một cái là tốt rồi! Hơn nữa nếu nói về lựa chọn chủ nhân...là người kia liền tốt nhất...ai ai ai thật là làm người ta thẹn đến ngượng ngùng!
Bất quá nhìn kỹ, tiểu Shota này cùng người kia có nét rất giống a, con của hắn? Umm, cũng không nhất định, tuy rằng người xấu đều có chỗ xấu khác nhau, nhưng mĩ nhân thì đều không sai biệt lắm. Có lẽ chỉ là bởi vì đều quá xinh đẹp?(Thừa nhận đi ngươi chỉ đang hi vọng người kia có không có chủ...)
Thanh Vinh thấy muội muội nhìn chằm chằm hắn, nhưng biểu tình như đi vào cõi thần tiên thì khôngtrách. Sách có nói rắn nhỏ bảo bảo thường thường chìm đắm trong cõi thần tiên của chính mình, này không có cái gì bất thường, tự hỏi có trợ giúp nàng trí lực phát dục.
Hơn nữa, chỉ cần có thể hấp dẫn tầm mắt của nàng hắn liền vui vẻ.
Hai tay nâng lên con rắn nho, Thanh Vinh ôn nhu nói: “Ca ca mang ngươi đi tắm rửa.” Dừng một chút, mới lạ mà sửa miệng, “Tắm tắm.” Từ điển sơ sinh có nói, điệp từ nghe tới càng thân thiết, càng dễ khiến cho trẻ nhỏ sinh ra hảo cảm.
A Thúy thế nhưng một chút cũng không thấy “tê tê tê” có gì thân thiết, cho dù theo thói quen khôngquá sợ, cũng sẽ không đối với răn có hảo cảm. Ngược lại trong tâm hoảng loạn nghĩ, Shota đẹp thì đẹp thật, nhưng là tiểu hài tử a! Vạn nhất hứng lên đem nàng đánh thì làm sao bây giờ! Nhà hắn cũng thậtlà, cư nhiên để trẻ con chơi rắn?!
Thấy Shota đưa nàng ra cửa, trong lòng càng cảnh giác, hắn đây là muốn mang nàng đi làm gì? khôngphải là đi tìm tiểu đồng bọn cùng nhau chơi xà đi? Nếu là một đống hài tử chơi lên nàng còn có mạng sao?! Con rồng kia đi đâu vậy? Trách nhiệm đâu rồi? Sao có thể đem nữ nhi là nàng ném cho hài tử quản a!
Đúng rồi, con rắn này cũng không nhất định là nữ nhi đâu! Liều mạng hồi tưởng lại chương trình học được thời đại học, không có môn nào dạy nàng phân biệt một con rắn là sống hay mái....Liền chính mình là đực hay cái còn không biết, nàng rắn sinh ra thật chua xót.
Khi A Thúy đang lung tung rối loạn đông tưởng tây tưởng thời gian, Thanh Vinh đã đem nàng tới bể tắm.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, A Thúy nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó hưng phấn, suối nước nóng a! Nàng từ nhỏ đối với nước luôn có một cảm giác thân cận, tới gần nước, đặc biệt là có diện tích lớn, có thể làm cho cả người nàng thả lỏng thập phần thoải mái, nếu ngâm mình trong nước ấm sạch sẽ, nàng thậm chí mọi phiền não đều có thể quên.
Phía trước suối nước nóng thập phần rộng lớn, mặt nước sương mù bốc hơi, cái ao hình quả trứng đối với thân hình hiện tại của nàng giống như một cái hồ nước nhỏ. Hơn nữa so với nàng đời trước suối nước nóng thiếu đi mùi vị lưu huỳnh, mang lại mùi thanh hương nhàn nhạt. Bên cạnh ao trên mặt đất trải thảm lông trắng, tại đây địa phương hơi ẩm lượn lờ cư nhiên không có dính ướt, vẫn như cũ khô ráo.
Thanh Vinh đem con rắn nhỏ đặt trên thảm. Sau đó nhìn hình ảnh rắn lục xanh biếc được thảm tuyết trắng tôn lên, không nhịn được ngẩn người xem đến ngây ngốc.
A Thúy lăn một cái, híp mắt thoải mái dán vào thảm mà vặn vẹo, ngay sau đó liền muốn xuống nước, lại bỗng nhiên ngẩn ngơ. Nơi này cách ao một khoản cách, nhưng đây không phải vấn đề a, vấn đề là rắn làm thế nào để bò tới đây?
Nguyên lai chờ nàng chính là cái ác ý lớn nhất từ khi xuyên qua. Làm một con rắn, nàng cư nhiên sẽkhông! Bò!
Lại hồi tưởng một lần chương trình học từ tiểu học đến đại học, giống như.....Là co rút bụng?
không đợi nàng thí nghiệm thành công, không biết là như thế nào nào nàng vẫn không nhúc nhích, Thanh Vinh nhìn ra nàng muốn hướng phía suối nước nóng mà bò tới, một chút bèn ngăn lại.
A Thúy mới vừa co rút bụng lại, liền bị ấn trở lại dán về phía mặt đất.
.....Chẳng lẽ đứa trẻ kia muốn bắt nàng lại nghịch chơi? Hay muốn nàng làm vịt tắm cho bọn nhỏ chuẩn bị tắm rửa?
“Ngoan, Thầy giáo nói, muội tuy rằng thuộc tính thủy, nhưng lần đầu tiếp xúc với nước vẫn nên từ từ tới.”
Hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì, A Thúy đem chính mình thành vịt tắm:....Suối nước nóng ở bên cạnh ngươi liền chơi cái này?! Ê, muốn chơi ta cũng thỉnh di bên cạnh mà chơi nha!
Rốt cuộc, Thanh Vinh ngâm toàn bộ cả người xuống nước chỉ trừ bỏ đầu, bình trụ hô hấp, tay liền ở bên cạnh che chở, chuẩn bị đem nàng vớt lên. (Tới cái đối lập: Mẫu thân đại nhân của Thanh Vinh lần đầu tiên cho hắn tắm rửa trực tiếp đem hắn ném xuống. Đúng rồi, Thanh Vinh thuộc tính là hỏa....)
A Thúy không hiểu hắn lo lắng cái gì, được buông lỏng giam cầm liền vui sướng mà uốn éo cái đuôi bơi ra. Qua vài giây mới phản ứng lại, thời điểm nàng làm người bơi lội rất tuyệt, nhưng hiện tại nàng là rắn! Bất quá tuy rằng không có bản năng bò, nhưng rắn có khả năng thích nghi rất khá a! Chẳng lẽ nàng là rắn nước?
Thanh Vinh đầu tiên là cả kinh, sau đó nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thực tự hào, muội muội nhà ta như thế nào lại lợi hại như vậy! Vừa sinh ra liền sẽ bơi!
Ở bên cạnh đợi một lát, thấy con rắn nhỏ trước sau thích ứng tốt đẹp, hắn liền tiến hành bước tiếp theo, mang thùng gỗ lại đây, chậm rãi đổ vào nước ao.
A Thúy vốn tưởng rằng lần này chỉ có thể ở thùng gỗ chơi, không nghĩ tới cư nhiên có thể chuyển sang ao! Lập tức theo nước bơi ra ngoài, còn thẳng hướng nủa người trên tiểu Shota mà quơ quơ.
Lại thấy một mảnh bạch quang hiện lên, còn tiểu Shota ở đâu không thấy!
A Thúy trừng mắt lớn, cẩn thận tìm kiếm một lát, phát hiện nguyên hình tiểu Shota bản đứng là một con rồng vàng con đang nằm bò.
Má ơi! Rồng sống!
A Thúy cảm thấy thế giới quan của chính đêu huyền huyễn. Nguyên lai rồng là Shota biến thành! khôngđúng, nguyên lai Shota chính là rồng.
Thanh Vinh không biết nàng trong lòng khiếp sợ, thấy muội muội thẳng tắp mà trùng mắt nhìn mình, cảm hấy nhất định là bởi vì thích bề ngoài vàng óng sáng lấp lánh của hắn! Vì thế vừa lòng mà nhảy vào nước ao đến bên người muội muội mà cọ cọ nàng.
Thế giới đến rồng cũng có, còn có chuyện gì không có khả năng? A Thúy thật vất vả thuyết phục chính mình tiêu hóa sự thật này, đột nhiên thấy cảm thấy đuôi tiêm nóng lên. Vì thế quay đầu nhìn thấy rồng con đang ngậm lấy đuôi của nàng?! Còn, còn lấy đầu lưỡi liếm liếm đuôi nhỏ của nàng!!!
A Thúy thân rắn run lên, đuôi ta!!!Địa phương nhiều mẫn cảm như vậy!!! Vội vàng dãy ra, tiểu long lại nhấp miệng không từ bỏ, mắt to như đèn lồng mà nhìn nàng, mơ hồ không rõ là đang nói cái gì.
A Thúy thật không có biện pháp, kỳ thật thói quen liếm liếm cái đuôi cũng nom thoải mái. Chẳng lẽ đây là trò chơi? Tiểu hài tử xà tộc khi tắm rửa đều phải chơi như vậy? A Thúy liếc mắt nhìn đuôi của tiểu long, vảy kim sắc dưới nước chợt lóe, hẳn là...không dơ đi? Quyết tâm không muốn làm con rắn bị phòng ngừa như dị loại, A Thúy cấp chính mình khuyến khích, một ngụm cắn đi lên.
ThanhVinh:!!!!
A a a muội muội cắn đuôi ta! Tiểu nha đầu xúc cảm giỏi quá! A a a đụng phải đầu lưỡi muội muội! Hảo mềm hảo mềm....
Tiểu long nhộn nhạo, ngẩn ngơ, đỏ mặt giương miệng vẫn không nhúc nhích. A Thúy nhân cơ hội từ trong miệng nó rút ra cái đuôi, bơi thân mình ra xa.
Thanh Vinh chớp chớp mắt, chậm chạp mà phản ứng lại, vội đuổi theo, sợ nàng ở nơi hắn không nhìn thấy xảy ra chuyện gì.
......Đừng quên muội muội ngươi là rắn nước a!