Hàng Ngày Sống Chung Với Muội Khống

Chương 13-2



A Thúy đối với giọng nói của Linh Khuê so với tử thần không khác biệt lắm! Mỗi lần hắn xuất hiện, nàng phải uống một chén thuốc đen như mực lại chua xót. Hơn nữa làm nũng với ca ca cũng vô dụng! hắn sẽ sớm chốn ra ngoài, chờ Linh Khuê cho nàng uống thuốc xong mới tiến vào.

Lúc trước A Thúy đột nhiên gào khóc nói ghét ca ca, đúng là bởi vì nàng tính thời gian, cảm thấy sắp đến giờ uống thuốc, liền tưởng rằng Thanh Vinh thấy áy náy nàng bị thương, sẽ bỏ qua lần uống thuốc này. Ai ngờ hắn trực tiếp nâng cấp kịch bản lên thành “muội muội nhẫn tâm vứt bỏ ca ca”…

không còn cách nào, nàng cũng không muốn nhìn dáng vẻ đau lòng của mĩ nhân, đành phải từ bỏ.

Bất quá nhìn thấy Linh Khuê bên ngoài, A Thúy thua keo này liền bầy keo khác.

“Bảo bảo đau.”

Nàng đẩy Thanh Vinh một phát, chỉ vào thái dương đang bị thương của mình, nước mắt lưng tròng ghé vào bụng hắn, đáng thương vô cùng nhìn hắn. Trải qua nhiều lần thí nghiệm, nàng phát hiện ra ca ca không bao giờ cự tuyệt khi nhìn thấy biểu tình cầu xin này của nàng. Tuy rằng chưa bao giờ thoát được uống thuốc, nàng vẫn không từ bỏ làm nũng thoát một kiếp này.

Hơn nữa nàng cũng vừa quá đáng thương đi, so với bình thường đâu có giống nhau?

“Ca ca hôn hôn liền không đau.” Thanh Vinh động nửa người trên, thương tiếc hôn lên đầu muội muội đã không còn sưng, “Đều là ca ca sai. Ca ca xin lỗi bảo bảo được không?”

“Đau!” A Thúy cọ cọ ngực hắn ôm lấy cổ hắn, “Đau!”

Thanh Vinh nhăn mi lại, vẫn đau sao? Chẳng lẽ thật sự bị thương đến xuong cốt, chỉ là hắn không kiểm tra thấy? một bên nâng đầu nhỏ của muội muội cẩn thận xem xét, một bên truyền âm gọi Nam Ương lại đây.

Nhưng hắn xem lại một lần cũng không thấy vấn đề gì, ôm lấy muội muội ngời dậy, nhẹ nhàng vỗ nàng trấn an: “Bảo bảo ngoan, đợi chút nữa Nam Ương thúc thúc xem cho ngươi.” nói xong nhớ tới Linh Khuê còn đang ở bên ngoài, vừa muốn mở miệng gọi hắn vào, đã bị muội muội trong lồng ngực bịt kín miệng.

A Thúy thấy ca ca nghiêng đầu, trong lòng biết không ổn, vội che miệng hắn lại, mi nhỏ nhíu nhíu, miệng chu lên: “A Thúy đau đầu! không cần uống thuốc thuốc đâu!”

Đáng thương cho nàng lâu dài bị điệp từ tẩy não, vẫn luôn cho rằng “thuốc” phát âm là “thuốc thuốc”, từ đó đều suy ra những từ ngủ như thế này phải phát âm hai lần…

Thanh Vinh nhìn bộ dáng của nàng, liền nghĩ đến phía trước nàng kêu đau đầu, hiện tại có cái gì không hiểu rõ?! Kéo bàn tay đang che miệng hắn, nhìn nàng đang chu mỏ mà buồn cười: “Hóa ra là vì không muốn uống thuốc a! Ngươi này tiểu phôi đản….”

Nam Ương phủ đệ rất gần, lúc này đã gần tới cửa rồi. Thanh Vinh vốn định bảo hắn không cần tới nữa, nhưng nếu đã tới, giúp A Thúy kiểm tra một chút cũng tốt, liền bảo hai người tiến vào.

Ai ngờ đi vào lại là ba người. Linh Khuê còn mang đến một bé trai sau bảy tuổi.

A Thúy bĩu bĩu mội ghé vào lồng ngực ca ca, tùy tiện ngắm liếc mắt một cái, không thấy hứng thú. Rốt cuốc trước đó có Thanh Vinh phiên bản tiểu shota môi hồng răng trắng mỗi ngày ở trước mặt nàng, tầm mắt vô ý bị nâng lên thật cao. Tiểu nam hài Linh Khuê mang đến chỉ có thể gọi là xinh đẹp bình thường, đã không lọt được vào mắt nàng.

Từ khi nam hài kia tiến vào, Thanh Vinh vẫn luôn cẩn thận quan sát biểu tình của muội muội, thấy bộ dáng nàng không hứng thú, sự không vui đối với Linh Khuê liền hơi lui chút.

Đối mặt với quân thượng mặt lạnh, Linh Khuê tỏ vẻ thật đáng thương. hắn vốn nghĩ dù sao khi tiểu chủ tử uống thuốc quân thượng không có ở đó, liền dứt khoát mang đứa trẻ này đến. thật đúng là không nên như nghĩ nhiều như vậy, kết quả là trong lúc vô tình phạm phải điều quân thượng kiêng kị.

Mà Nam Ương, lúc nhìn thấy tiểu hài tử kia biểu tình liền ngưng trọng, cũng không biết Thanh Vinh truyền âm đến muốn làm gì, thế nhưng Thanh Vinh buông A Thúy trong lồng ngực ra, ý bảo hai người cùng hắn ra ngoài nói.

Vì thế trong phòng chỉ còn thừa lạ A Thúy và tiểu nam hài.

Mà qua thời gian rất lâu, ba người không biết đi ra ngoài nói chút gì đó mãi không có trở về.

A Thúy có chút nhàm chán, liềm nheo mắt, nhìn đến bé trai đang nhìn thẳng tắp không mệt kia, mặt ngơ ngác, nhưng có chỉ có mỗi hắn làm bạn chơi cùng.

Nàng “A a a” muốn hấp dẫn ánh mắt tiểu nam hài, kết quả cả người ta ánh mắt đều không có nhìn đến.

Đại khái là cần nói tiếng người mới được? A Thúy liền thăm dò thử kêu một tiếng: “Tiểu ca ca?”

Vẫn là không thèm để ý đến nàng.

Vì thế nàng liền biến thành bạch xà, hơi hơi mở miệng lộ ra răng nanh.

âm thanh tê tê tê rốt cuộc cũng hấp dẫn ánh mắt tiểu nam hài, nhưng cũng chỉ có như vậy, liếc mắt một cái liền xoay trở về, lông mày cũng chưa run một chút. A Thúy cuốn cuốn cái đuôi, nàng rốt cuộc cùng tìm được một người so với thị nữ giả bộ hơi hơi sợ càng nhàm chán, chính là gương mặt hoàn toàn vô tình.

Nếu không sợ, vậy đừng trách nàng a.

A Thúy bò xuống giường, vòng quanh tiểu nam hài vài vòng, hắn vẫn như cũ bất động, nàng quấn lên phía sau thân hắn, mà hắn vẫn không có ý tứ muốn xoay người.

A Thúy vừa lòng mở miệng rắn, miệng há thật to, làm bộ muốn cắn hắn.

Lấy hình thể của A Thúy hiện tại, miệng há thật to bằng với gương mặt của tiểu nam hài.

Tiểu nam hài vẫn là luôn bất động.

A Thúy lòng thở dài, miệng đóng lại, thôi chính mình chơi với cái đuôi đi.

Nhưng mà trong nháy mắt nàng đưa lưng về phía tiểu nam hài bò về phía giường, tiểu nam hài không biết từ chỗ nào móc ra một con dao nhọn, đột nhiên nhắm ngày chỗ bảy tấc của A Thúy đâm xuống.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv