*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
☆
Nếu không có mọi người, hôm nay Từ Minh Ngạn có lẽ đã chết, mọi người ngồi cùng một chỗ trong lòng vô cùng rối ren.
Đào đại thẩm lại rơi nước mắt, Từ đại thúc ở bên cạnh động viên an ủi bà.
Đào đại thẩm mang hết tất cả vốn liếng, làm một bàn ăn thịnh soạn đãi bọn họ.
Cà tím kho cá mặn, gà luộc, ốc xào tía tô, lòng gà xào củ cải muối, thịt khô tam vị, gà thái sợi xào măng, thức ăn chay là đậu hũ chiên cùng mộc nhĩ xào cải trắng, còn có rau trộn dưa chuột, cộng thêm một nồi canh.
Cà tím kho cá mặn
Gà luộc
Ốc xào tía tô
Lòng gà xào củ cải
Đậu hũ chiên
Mộc nhĩ xào cải trắng
*Dưa chuột trộn
Cuối cùng Cố Linh Trạch ăn đến no căng, thở không ra hơi, không ngờ tới thời đại này thức ăn vậy mà so với nơi hắn sống trước đây phong phú hơn rất nhiều.
Ăn xong cơm chiều, Đào đại thẩm một mực muốn giữ ba người bọn họ ngủ lại, trước đây bởi vì bệnh tình của Từ Minh Ngạn sợ không khí giường bệnh làm ảnh hưởng đến bọn nhỏ.
Hiện tại Từ Minh Ngạn đã không còn bệnh tật quấn thân nữa rồi, Đào đại thẩm không muốn một nhà bọn họ lại sống chấp vá trong căn nhà tranh bốn bề lọt gió đó nữa.
Truyện chỉ đăng duy nhất tại Wattpad
Cố Linh Trạch để lại đệ muội ở nhà Đào đại thẩm, nói chính mình phải về nhà có việc cần làm, Đào đại thẩm thấy thật sự không giữ hắn lại được, cũng đành phải từ bỏ.
"Hai đứa ngoan ngoãn ở lại đây, nhà đại thẩm rất ấm áp, các ngươi có thể yên tâm ngủ ngon, sáng mai ca ca sẽ đến đón các ngươi." Nói xong xoa xoa đầu hai đứa nhỏ, hướng nhà tranh đi đến.
Cố Linh Trạch trở lại nhà tranh, vừa vào cửa liền ngồi xếp bằng trên giường, vận nội lực nhìn vào bên trong đan điền, sau đó không khỏi cười khổ.
Hôm nay vì cứu Từ Minh Ngạn đã dùng hết toàn bộ linh khí của hắn, lần trước chỉ mới vừa luyện được một vòng xoáy linh lực nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, hiện tại vì giải trừ âm sát mà vòng xoáy cũng trực tiếp biến mất.
Bất quá nếu như có thể quay trở lại hắn vẫn sẽ lựa chọn cứu người, linh lực biến mất còn có thể luyện lại được.
Cố Linh Trạch lập tức ngồi xếp bằng, lòng bàn tay hướng lên vận hành tâm pháp, tốc độ hấp thu linh khí bỗng nhiên tăng lên rất nhiều, nội tâm lập tức kinh ngạc.
Chính mình đây là gặp phúc trong hoạ, liền dốc toàn lực tăng nhanh vận tốc vận chuyển tâm pháp hấp thụ linh lực.
Cố Linh Trạch liền ngồi như vậy một buổi tối.
Trời vừa tờ mờ sáng, Cố Linh Trạch đột nhiên toàn thân chấn động, đánh ra từng đợt công kích đến phía trước.
Lại ngồi một hồi, chậm rãi mở hai mắt.
Cố Linh Trạch có chút không dám tin tưởng, chính mình thế nhưng vừa bước vào Kết Đan Kỳ.
Này quả thực là chuyện vui ngoài ý muốn, không nghĩ tới chính mình chỉ mới đến nơi này hai ngày là có thể tu luyện đến trình độ này.
Không đợi hắn thử xem thực lực của chính mình, cảnh tượng biến đổi, chính mình lại quay về cái nơi sương mù mông lúc lúc trước.
Cố Linh Trạch trong lòng nổi lên cảm giác nghi ngờ, đột nhiên nhìn thấy phía trước xuất hiện một cái pháp đàn.
Sương mù dày đặc tan đi, hắn tập trung nhìn vào, pháp đàn xuất hiện một đồ vật khiến cho hắn kinh hỉ.
Phía trên là nhất đẳng chu sa (mực đỏ) cùng giấy vàng, bên cạnh còn có một thanh kiếm.
Cố Linh Trạch nắm lấy chuôi kiếm liền cảm thấy trong lòng sáng tỏ, nhìn kỹ, phát hiện là Mặc Sương Kiếm đã thất truyền từ lâu trong môn phải bọn họ, lập tức cảm thấy mừng như điên.
Những đồ vật trên pháp đàn toàn bộ là thứ tốt, mới vừa nghĩ như vậy xong, Cố Linh Trạch đảo mắt lại thấy một cái bảo tháp màu đen cao nhọn, đây là thứ gì?
Cố Linh Trạch dùng tay sờ thử, lại từ trên xuống dưới nhìn kỹ, thế nhưng một chút manh mối đều không có.
Phía dưới tháp đè lại một phong thư, Cố Linh Trạch nâng tháp đen lên lấy phong thư bên dưới, trong phong thư viết: Linh Trạch tiểu hữu thân khải.
Nội dung bên trong đại loại là nói về nguồn gốc của những đồ vật này.
Đây là động phủ mà thượng cổ tiên nhân đã từng sống, đồ vật trên pháp đàn là thuộc sở hữu của Linh Việt đạo quân, nhưng cái bảo tháp màu đen cao vút đã ở đó trước khi hắn đến, mãi cho đến khi đã phi thăng hắn cũng không biết vì sao bảo tháp lại ở chỗ này.
Vì thế để lại tất cả pháp bảo ở đây cho Cố Linh Trạch, giúp hắn tu luyện cho tốt, trừ ma vệ đạo, dòng cuối cùng là viết tên Linh Việt đạo quân.
Cố Linh Trạch trầm mặc một hồi, cảm thấy Linh Việt đạo quân thật sự là người tốt, cư nhiên để lại cho hắn bí cảnh bổ trợ tu luyện còn có nhiều bào vật tốt như vậy, đúng là trên trời rơi xuống cái bánh có nhân a.
Nghĩ lại, hiện tại không phải là thời điểm để kích động, bây giờ làm sao mới ra khỏi chỗ này được a?
Nếu không quay về được thì phải làm sao bây giờ? Kim Tử cùng Linh Tử bây giờ chắc đang rất sốt ruột.
Lúc này đột nhiên thấy hoa mắt, Cố Linh Trạch thế nhưng trở lại ở nhà tranh, hắn ổn định tâm thần, thử nghĩ đến cảnh tượng trong bí cảnh, bí cảnh liền xuất hiện trước mắt.
Bí cảnh này thật sự vô cùng thuận tiện, không hổ là tiên nhân động phủ, quả nhiên thần kỳ.
Lát sau còn thử đem chu sa cùng giấy vàng trực tiếp từ bí cảnh biến ra, cũng phi thường thuận lợi, chính mình không chỉ có không cần lo lắng chuyện sau này, còn có pháp khí trong tay, thật là một công đôi việc.
Hiện tại có chu sa cùng giấy vàng, Cố Linh Trạch rốt cuộc có thể làm việc mà chính mình vẫn luôn nghĩ đến.
Trời sắp sáng việc này không nên chậm trễ, hắn lập tức đi đến nhà tranh phía sau núi.
Hiện tại việc quan trọng cũng đã tạm thời sắp xếp xong, kế tiếp đương nhiên là muốn thu thập kẻ thù giết cha của Kim Tử cùng Linh Tử.
Thật ra không cần phiền toái như vậy, một lá bùa liền có thể xử lí xong việc. Nhưng Cố Linh Trạch từ trước đến nay vẫn luôn có quan niệm "quan có đầu, nợ có chủ".
Báo thù đương nhiên muốn để cho chính chủ chính mình tới mới tính thống khoái, Cố Linh Trạch nghĩ như vậy, trên mặt hiện lên ý cười sâu xa.
Ở thế giới này, có nam nhân có nữ nhân, còn có giống như hắn vậy là một tiểu ca nhi.
Thế giới này mọi người đối với ca nhi đều mang theo sự kỳ thị, bởi vì ca nhi vừa không như nam nhân có sức lực có thể trồng trọt kiếm ăn, mặc dù có thể sinh con, nhưng cũng không thể so được với nữ nhân.
Nếu không may mắn gặp phải cha nương vô lương tâm, số phận ca nhi chính là không đánh thì mắng, việc nặng trong nhà đều rơi hết lên người, từ nhỏ đến lớn đều là khổ không thể tả.
Ở thế giới này phụ thân gọi là cha, nếu như là ca nhi sinh con thì sẽ gọi là cha nhỏ, cứ phân chia như vậy.
(Thật ra là phân chia cha với cha thân, mình không biết nên gọi phụ thân-cha hay là cha-a mỗ nhưng thấy mấy bộ ca nhi khác cũng kêu a mỗ hoạc cha nhỏ nên mình sẽ để cha nhỏ, lúc trước có để Kim Tử nhắc đến cha là A mỗ nhưng mà từ giờ thay đổi thành cha nhỏ nha.)
Cha nhỏ Kim Tử chính là một ca nhi từ nhỏ đã bị chửi mắng đánh đập, lớn lên vô cùng nhu nhược.
Phụ thân Kim Tử đã chết, cha nhỏ Kim Tử vừa qua khỏi đầu thất liền bị nhà mẹ đẻ gả cho một tên goá vợ.
Người goá vợ này là đồ tể giết heo, nhìn trúng cha nhỏ Kim Tử chỉ vì thấy cái bụng hắn không chịu thua kém có thể sinh được hai hài tử.
Hắn cho nhà mẹ đẻ một số tiền liền đem cha nhỏ Kim Tử đi, nhưng hắn cũng không phải là người tốt cao thượng gì sẽ không nuôi con của người khác, tất nhiên chỉ đem đi cha của Kim Tử, cũng chính là Thẩm Tứ, còn lại liền mặc kệ sống chết của Kim Tử cùng Linh Tử.
Thẩm Tứ chỉ có thể thường thường lén lút đưa một chút thức ăn, bởi vì như vậy, Kim Tử cùng Linh Tử cũng thường xuyên phải chịu đói.
Thẳng đến khi đồ tể phát hiện Thẩm Tứ lén lút đem đồ ăn đến cho hai đứa nhỏ, liền nắm cổ áo một quyền nện lên khiến mặt hắn toàn là máu.
Lúc ấy Kim Tử cũng ở bên cạnh, nhào lên nắm chân đồ tể vừa đánh vừa cắn, bị hắn đá một cước lăn vào góc tường.
Kim Tử hôn mê cả ngày, sau lại đồ tể lại lên huyện thành tìm người mai mối, ý định đem Kim Tử cùng Linh Tử bán.
Kim Tử là bị buộc làm khế bán thân cho người khác làm nô tài.
Người môi giới nhìn thấy Linh Tử ánh mắt sáng lên một chút, quyết định cho thêm chút tiền, Linh Tử nhất định phải bán vào Câu Lan Phường dạy dỗ từ nhỏ, sau này lớn lên liền có thể trở thành kỹ.
Thẩm Tứ nhìn đến tình cảnh này, bị doạ nửa cái mạng cũng không còn, đối đồ tể quỳ xuống xin tha, nhưng lại thấy hắn nhận tiền từ người môi giới, nhất định phải đem hai đứa nhỏ bán.
Xoay người chạy vào phòng bếp xách một cây đao ra tới, cắn chặt răng dùng đao chỉ vào đồ tể muốn hắn đem tiền trả lại.
Nhưng đồ tể căn bản không đem hắn bỏ vào trong mắt, trong thôn cũng không ai quản, ai không biết lí chính là tỷ phu của đồ tể, đồ tể ngày thường hiếu kính hắn không ít đồ vật.
Thẩm Tứ nhìn thấy người môi giới động thủ muốn mang hai đứa nhỏ đi, liều mạng giơ đao ra ngăn cản, bị đồ tể tát một cái té xuống đất.